100 ngày sau thảm họa Jeju Air: Những gia đình tan vỡ, những người thân mãi không trở về
“Áp lực của sự mất mát không nằm ở giây phút ra đi, mà là ở những ngày phải sống tiếp sau đó.”

Có những nỗi đau không thể gọi tên. Có những cuộc chia ly không bao giờ có lời từ biệt. 100 ngày kể từ thảm kịch máy bay của hãng Jeju Air tại sân bay Muan – 100 ngày trôi qua, tưởng như là khoảng thời gian đủ để mọi thứ lắng xuống, nhưng với người ở lại, đó chỉ là khởi đầu của một cuộc đời khác – cuộc đời không còn người thân yêu bên cạnh.
Tối ngày 7/4, KBS phát sóng bộ phim tài liệu đặc biệt mang tên <작별하지 않는다> – “Chúng tôi không chia tay”, đánh dấu 100 ngày kể từ thảm kịch. Bộ phim do diễn viên gạo cội Han Seok-kyu làm giọng dẫn. Anh không chỉ đọc kịch bản. Anh để cảm xúc thấm vào từng câu chữ. Từng lời nói như khẽ chạm vào những vết thương đang âm ỉ trong lòng người xem – kể cả những ai chưa từng biết đến nỗi đau mất người thân.

Một trong những khoảnh khắc ám ảnh nhất chính là bức thư của ông Kim Seong-cheol – người đàn ông mất cả vợ và con gái trong tai nạn. Trong mơ, ông nhận được một khoản tiền từ con gái, gọi điện hỏi thì cô bé trả lời:
“Bố à, đó là tiền cô đơn. Bố đi làm xa vì chúng con mà sống cô độc như thế…”
"Tiền cô đơn" – cụm từ nghe nhẹ bẫng, nhưng lại nặng đến không thở nổi. Có ai từng nghĩ nỗi cô đơn cũng có giá? Có ai ngờ người khuất vẫn lo lắng cho người sống đến vậy? Hình ảnh ông trở về căn nhà trống trải mỗi cuối tuần, nơi từng ngập tràn tiếng cười của gia đình, giờ chỉ còn lại tiếng đũa lẻ loi và cơm nguội lạnh – khiến ta thắt lòng.
Ông nói thèm được ăn cơm vợ nấu, nhưng có lẽ điều ông thèm hơn là sự hiện diện ấm áp của một gia đình đã mãi mãi không còn.
Phim không chỉ là nỗi đau của một người. Nó còn là câu chuyện của ông Park In-wook – người từng tham gia công tác cứu hộ trong thảm họa Sewol và giờ trở thành chính nạn nhân, khi mất cả vợ, con gái, con rể, cháu ngoại. Ông từng nghĩ mình hiểu nỗi đau, từng lau nước mắt cho người khác, nhưng giờ ông mới biết:
“Chỉ khi chính mình trải qua, mới biết trái tim có thể đau đến rách toạc như thế nào.”

Sự lặp lại của các thảm họa như một lời cảnh báo mà chúng ta cố quên. Từ Sewol, đến Jeju Air – đã có bao nhiêu lời hứa về an toàn được đưa ra, và rồi bao nhiêu lời trong số đó bị cuốn trôi theo thời gian? "Chúng tôi không chia tay" – không chỉ là câu nói của những người ở lại dành cho người đã khuất, mà còn là lời nhắc nhở với cả xã hội: Đừng chia tay ký ức, đừng quên mất bài học, đừng để những nấm mồ mới mọc lên vì sự vô cảm và chủ quan.
Dù thời lượng phim chỉ khoảng 50 phút, nhưng mỗi phút là một vết cắt vào trái tim người xem. Không chỉ khóc vì thương cảm, mà còn rơi nước mắt vì nỗi bất lực: làm sao để đây là lần cuối?
179 người ra đi trong chuyến bay định mệnh ấy, mỗi người là một câu chuyện, một giấc mơ còn dang dở. Không ai trong họ biết rằng đó là lần cuối cùng họ được về nhà. "Không phải nỗi đau nào cũng cần phải quên đi.
Có những nỗi đau, chúng ta cần ghi nhớ – để không phải đau thêm một lần nào nữa." Mong rằng sau bộ phim này, sự xót xa sẽ không chỉ dừng lại ở ánh mắt rưng rưng hay lời an ủi chóng vánh, mà là những hành động thật sự để bảo vệ sự sống – để lời “chia tay” không còn cần phải nói.
Bình luận 0

Văn hóa
Khi Thành Công Của Con Trở Thành “Bản Báo Cáo” Của Cha Mẹ

“Phù thủy BTS” Bang Si-hyuk gây chấn động với màn lột xác khó tin

100 ngày sau thảm họa Jeju Air: Những gia đình tan vỡ, những người thân mãi không trở về

Lạm phát vị cay trong Ẩm thực: Giờ thì không cay nữa?

100 ngày sau thảm kịch hàng không tồi tệ nhất lịch sử Hàn Quốc

Công nghệ đã thay đổi cách người Hàn quốc hẹn hò và tìm kiếm tình yêu như thế nào?

Tại sao nhiều người dân Jeju từ chối xem Khi cuộc đời cho bạn quả quýt?

Beauty: Sân khấu Hàn Quốc định nghĩa lại mỹ học Đông Á

Ttobom Myeoncheon với sự xuất hiện của 10CM và DJ Itaewon

Chuyên gia nói gì về buổi họp báo của Kim Soo-hyun?

Jennie (BLACKPINK) trở thành nghệ sĩ solo K-pop đầu tiên nhận giải tại Billboard Women in Music

Khám phá tuyến đường hòa bình dọc DMZ cơ hội hiếm hoi tiếp cận vùng biên Triều Tiên

Những phim Hàn xem xong chỉ muốn ôm bình oxy mà khóc!

Rei (IVE) và phong cách trang điểm má ửng đỏ: Dấu ấn cá tính của Gen Z

GIẢI THƯỞNG SEOUL DESIGN AWARD 2025
