(Tâm sự) Những ngày làm không thấy mặt trời để trả khoản nợ 2 tỷ – Ai cũng có lúc lầm đường, quan trọng là có dám bước tiếp không?
Chào mọi người, hôm nay mình muốn chia sẻ một câu chuyện của bản thân. Không phải để than khổ hay kể lể, chỉ là mình nghĩ có thể ai đó cũng đang rơi vào hoàn cảnh như mình đã từng và nếu một chút trải lòng này có thể giúp ai đó tìm thấy hướng đi, thì mình đã vui lắm rồi.
Ngược thời gian vào giai đoạn ba năm trước, thú vui “điện thoại nằm ngang” lại cuốn mình vào khốn cùng khi tài khoản mình đạt điểm âm 2 tỷ. Mình mất hết: Gia đình thất vọng, bạn bè xa lánh, chính mình cũng không còn dám nhìn vào gương.
Lúc đó, mình chỉ có hai lựa chọn: Chạy trốn hay đối mặt? Và mình chọn đối mặt, bằng cách sang Hàn làm việc, mong có thể trả nợ và làm lại cuộc đời.
Mình đến Hàn theo diện visa lao động E-9, vào làm trong 1 xưởng thực phẩm. Công việc vất vả hơn mình tưởng tượng rất nhiều:
- Ca làm từ 7h tối đến 7h sáng, đứng 10-12 tiếng liên tục, tay chân lúc nào cũng tê cứng vì làm trong kho lạnh
- Không có ngày nghỉ, ai rủ đi chơi cũng từ chối, vì chỉ muốn làm thêm giờ để có nhiều tiền hơn
- Một ngày ngủ chưa đến 4 tiếng, ăn uống qua loa, sức khoẻ xuống dốc thấy rõ nhưng không dám than vãn
Có những hôm tan ca bước ra đường, trời vẫn tối đen, không biết là mình vừa xong một ngày hay chuẩn bị bước vào một ngày mới nữa. Có những lúc, mình tự hỏi: Mình có đang sống không, hay chỉ đang tồn tại?
Nhưng rồi mình nhận ra: Không ai cứu mình ngoài chính mình. Và thật may, dù mệt mỏi nhưng mình không hề đơn độc. Ở xưởng, có nhiều anh chị người Việt, ai cũng từng trải qua những ngày vất vả như mình. Có người bảo: “Ai qua đây cũng vì một lý do nào đó. Mình không còn đường lùi thì cứ đi tiếp thôi.”
Từ đó, mình không còn chỉ cắm đầu vào công việc mà học dần tiếng Hàn (kể cả lúc giải lao chút ít, mình vẫn cố nạp một ít từ vựng), tìm hiểu luật lao động, học cách cân bằng cuộc sống. Sau gần 3 năm, mình đã gần trả hết nợ, có thể thở phào nhẹ nhõm lần đầu tiên sau nhiều năm.
Tối đó, phần thưởng của mình là... không làm gì cả. Đúng vậy, mình đã không làm gì! Không học, không tăng ca, không mở tài liệu tiếng Hàn. Mình nằm dài, tắt điện thoại, để đầu óc trống rỗng một tối. Lần đầu tiên sau nhiều năm, mình cho phép mình sống như người “bình thường”. Nhưng chỉ một đêm thôi. Sáng hôm sau lại dậy sớm, lại nghĩ về tiền. Cái nghèo không ngủ quên.
Ngay lúc này ngồi viết những dòng này, mình không tự hào về quá khứ, nhưng mình tự hào vì mình đã không bỏ cuộc.
✨ Nếu bạn cũng đang bế tắc, hãy nhớ
✨ Sai thì sửa, quan trọng là đừng bỏ cuộc
✨ Không gì là không thể, chỉ cần bạn có ý chí
✨ Bạn không cô đơn, luôn có người sẵn sàng giúp đỡ, chỉ cần bạn dám mở lời
Bình luận 8

Tám chuyện
Người Việt bảo lãnh ba mẹ qua Hàn làm thời vụ - Nỗi lo, niềm vui và những điều nên biết

Cuộc Chiến Thầm Lặng Với Sức Khỏe Tinh Thần Ở Hàn

🍜🎡 Đi đâu cũng có KimChiNha lo!

Khi tỉ giá thắng cả tấm lòng và những cuộc so sánh khiến quê hương trở nên “rẻ” mạt

Làn sóng “tẩy chay sao Hàn” lớn chưa từng có tại Trung Quốc, đơt này đến Jeon Ji Hyun và Yoona trở thành tâm điểm

Hẹn hò ở Hàn Quốc: Đừng nghĩ 'oppa' nào cũng như Song Kang mấy bà ơi, đây là các kiểu bạn giai mình thường gặp

Người nước ngoài tại Hàn Quốc : Sự phân biệt đối xử và những hệ quả xã hội

Người Việt ở Hàn Quốc: Đằng sau những dòng “cảnh báo truy quét” là nỗi niềm phức tạp khó gọi tên

Cô dâu Việt ở Hàn: Kết hôn mai mối như bóc trúng “túi mù” : Hên thì hạnh phúc, xui thì cả đời nhẫn nhục

Lễ Chuseok năm nay mọi người có về không?

Chợt nhận ra mình đã đón một mùa Thu nữa ở Hàn Quốc

Cuộc đại di chuyển mùa Trung thu 2025 tại Hàn Quốc 🌕✨

Góc tâm sự : sang Hàn không thấy vòi rửa vệ sinh

Vì sao ngày càng nhiều người Việt chọn Hàn Quốc để sinh sống, làm việc và kết hôn?

Một mình trong phòng ký túc xá ngày lễ Chuseok
