Đã bao giờ bản thân có cảm giác mình là "người vô hình" giữa Seoul chưa?
Đêm qua, mình lại thức trắng. 3 giờ sáng giữa căn phòng trọ 8 pyeong ở Sinchon, tiếng điều hòa chạy đều đều, còn mình thì khóc. Cũng chẳng biết khóc vì điều gì nữa, chỉ là một cảm giác trống rỗng đến nghẹt thở.
3 năm ở Seoul. 1095 ngày xa nhà. Và không biết bao nhiêu khoảnh khắc tự hỏi mình đang làm gì ở nơi này.
Hôm trước lúc đi làm về, mình bắt gặp một gia đình người Hàn đang cùng nhau ăn tối qua khung cửa sổ căn nhà ven đường. Tiếng cười nói, ánh đèn vàng ấm, những cái chạm tay thân thuộc... Chỉ đứng nhìn một lúc thôi mà nước mắt mình đã chảy xuống. Lúc ấy mình mới nhận ra, mình đã quên mất cảm giác được chạm vào một bờ vai thân thương là như thế nào rồi.
Các bạn biết không, ở Seoul này mình có bạn bè, có công việc, có những góc phố quen thuộc - nhưng kỳ lạ thay, mình vẫn cảm thấy mình là một "người vô hình". Đôi khi đi giữa biển người Myeongdong, có cảm giác như mình có thể biến mất ngay lập tức mà chẳng ai nhận ra. Cảm giác như mọi mối quan hệ đều nông cạn, như thể mình là một cái bóng chỉ lướt qua cuộc sống của những người xung quanh.
mình vẫn cảm thấy mình là một "người vô hình" giữa đám động Myeongdong Đã có những đêm mình cố tình rẽ đường dài hơn để về nhà, chỉ để được nghe thêm vài phút tiếng Việt từ những quán ăn Việt Nam ở Wangsimni. Chỉ là nghe thôi, không cần nói chuyện với ai, chỉ để được nghe ngôn ngữ mẹ đẻ vang lên bên tai mà thấy lòng ấm lại.
Có những hôm mình ngồi một mình trong quán cafe ở Hongdae, chăm chú dõi theo từng nhóm bạn, từng cặp đôi trò chuyện rôm rả, mà nghe lòng mình như có một cái hố sâu. Mình tự hỏi, phải chăng ở nơi đất khách quê người này, mình sẽ mãi chỉ là một người quan sát, không bao giờ thực sự thuộc về?
Tối qua, mẹ gọi video hỏi: "Con ổn không?" Mình chỉ biết gật đầu, nở nụ cười: "Con ổn ạ." Làm sao mình có thể nói với mẹ rằng đôi khi con thấy cô đơn đến mức không thở nổi. Làm sao mình có thể thừa nhận rằng mình đang nhớ nhà đến đau lòng, khi mà bao nhiêu người vẫn đang ngưỡng mộ cuộc sống "sang chảnh" của mình ở Hàn Quốc.
Mình chỉ muốn hỏi... có ai giống mình không? Có ai từng thấy mình là "người vô hình" giữa Seoul? Có ai từng cảm thấy cô đơn đến nghẹt thở dù xung quanh là cả một biển người? Xin lỗi vì đã viết dài dòng, nhưng viết ra được những điều này, mình đã thấy nhẹ lòng phần nào.
#TâmSựCộngĐồng #NGườiViệtTạiHàn #SeoulLife
Bình luận 11

Tám chuyện
Người Việt bị từ chối Visa và nhập cảnh Hàn vì những khu vực nằm trong "danh sách đen" bị hạn chế cấp visa lao động

Nỗi ám ảnh với gương mặt trẻ trung: Vì sao người Hàn Quốc luôn khao khát trông trẻ hơn?

Tôi và Những Truyền Thống Gia Đình Khó Chịu Khi Sống Ở Hàn Quốc
🌏 Cảm Giác Bị Cô Lập Khi Sống Tại Hàn Quốc: Khi “Bong Bóng” Văn Hóa Làm Mất Kết Nối Với Thế Giới

Review anime: Solo Leveling

[Làm quen] Muốn kết bạn với người nước ngoài tại Busan
Mình từng rất sợ AI...

Tại sao người Hàn luôn đẹp?!

Vậy còn chúng ta? Những con người còn sức khỏe và đầy sáng tạo...

Cuộc khủng hoảng đáng báo động của Hàn Quốc: Có thể biến mất khỏi Trái Đất trong vòng chưa đầy 100 năm. Đây là lý do gây sốc!

ISTE+ASCD hợp tác với Đại học Sư phạm Quốc gia Hàn Quốc để chuyển đổi việc học kỹ thuật số tại trường học Hàn Quốc

"Hãy chăm sóc mẹ" – một cuốn sách đem đến cho ta biết bao mênh mang
