Mình từng trách một người vì họ biến mất khi mình cần nhất.

Tin nhắn không trả lời.
Cuộc gọi không bắt máy.
Hẹn rồi lại huỷ.
Lý do quen thuộc: “Dạo này bận quá.”
Hồi đó, mình tin rằng nếu thật sự thương, thì bận mấy cũng sẽ dành thời gian. Một tin nhắn, một cuộc gọi, một lời hỏi han, đâu có mất bao lâu? Nhưng rồi, cuộc sống cũng quăng mình vào một thời điểm mà mỗi ngày trôi qua là một trận chiến.
Làm không hết việc.
Gặp không hết người.
Trả không hết deadline.
Và những lúc rảnh hiếm hoi, mình chỉ muốn nằm im, không phải trả lời ai, không phải gồng thêm một cảm xúc nào nữa.
Mình hiểu ra một điều:
Có những khoảng lặng không phải vì không thương, mà vì kiệt sức. Không phải vì cố tình xa cách, mà vì cần giữ lại chút năng lượng để tồn tại. Không phải ai im lặng cũng đang rời đi.
Có người im lặng vì đang cố gắng đi tiếp, với tất cả những gì còn sót lại trong lòng họ. Bận rộn không làm người ta hết thương. Nó chỉ làm người ta bớt thể hiện.
Và chính trong những lúc tưởng như quên nhau nhất, lại là lúc người ta thấm thía nhất cảm giác cần nhau. Giống như đi qua rất nhiều người, gặp rất nhiều thứ, cuối cùng lại chỉ muốn ngồi cạnh một người mà mình có thể thở thật sâu. Không phải cứ không nhắn tin là không nghĩ đến. Không phải cứ lâu không gặp là hết thương.
Tình cảm thật đôi khi không cần nhiều lời, chỉ cần một sự trở lại - đúng lúc, đủ thật. Thế nên, nếu một người từng thân thiết với bạn bỗng im lặng vì bận, đừng vội trách.
Hãy để thời gian trả lời xem, sau những bộn bề, họ còn quay lại tìm bạn không. Vì có những người càng bận, lại càng biết trân trọng ai ở lại… Học tĩnh trong một thế giới ồn ào.
Bình luận 0

Tám chuyện
Ngưng than vãn về thuế quan đi vì bây giờ chim cánh cụt cũng phải lao động để đóng thuế...?

Khi bạn có nhiều tiền, bạn sẽ muốn... nhiều nhiều nhiều hơn nữa 🤑

Xin thông tin visa đi Hàn vứi
Em giỏi Sử nhưng em nóng tính lắm cả nhà ạ. Em nên làm giáo viên không ạ?

Sếp tôi thích tò mò chuyện riêng người khác

Đồng nghiệp thì thảo mai, sếp thì vô trách nhiệm nhưng được cái lương cao. Làm sao đây?

Sếp làm biếng, phải làm sao?

Đừng tùy tiện dùng tiếng Hàn để chửi!

Nhật ký ngày… (trời cũng hổng nhớ nổi ngày nữa): Tại sao tôi nghèo?

Tôi rất đồng cảm với cảm giác "không ai quan tâm đến sinh nhật của mình."

Liệu chúng ta đang tạm trú trong giấc mơ của người khác, rồi tưởng đó là của chính mình?

Tuyển bạn gái nắm tay ngắm hoa anh đào 200 ngàn won một ngày

Con gái cần nên làm gì để khiến kẻ biến thái phải lùi bước?

Ai khâu miệng Harley?
Một câu chuyện kinh dị
