Tản mạn trong một ngày "bị bắt" nghỉ việc
Nếu bạn hỏi một đứa hai mươi mấy tuổi như mình định nghĩa thế nào là "chạy deadline đến phát bệnh", thì xin thưa: vác ba job cùng một lúc, làm việc từ sáng tới tối mịt, rồi một ngày đẹp trời... nhập viện.

Một cú bẻ lái quá gắt, mà mình cũng phải bật cười bất lực.
Thật ra lúc nhập viện, mình không nghĩ ngợi gì nhiều. Tự động vác luôn cái laptop, bàn phím cơ theo như thể mình đang chuẩn bị đi... quán cà phê làm việc. Nằm trên giường bệnh, vừa hóng chuyện giường bên, vừa gõ gõ lên plan, trả lời email đều đều như chẳng có gì xảy ra.
Ở một khoảnh khắc nào đó, mình tự hỏi: sao mình lại quen với việc để cơ thể chịu đựng như một cái máy vậy nhỉ? Đi lòng vòng trong bệnh viện, thỉnh thoảng mình ngồi xuống một góc hành lang nghe loáng thoáng những câu chuyện buồn. Chuyện của người bác mới mổ, chuyện của cô gái trẻ chờ kết quả xét nghiệm...
Có những câu chuyện nghe rồi tự dưng thấy lòng mình trĩu xuống – một loại buồn lạ lẫm, không ồn ào, không cần gọi tên. Thế là giữa những nhịp suy tư ấy, mình tự nhủ: Ổn thôi mà. Dạo này mình cũng ổn đấy chứ?
Ổn... nhưng chắc không phải theo cách mình vẫn nghĩ. Quản trị sức khỏe thì đúng là cần, nhưng quản trị cảm xúc – mood – mới là thứ tinh vi và dễ bị bỏ quên nhất. Một thân thể khỏe mạnh không đảm bảo cho một tâm hồn yên ổn.

Nên mình quyết định: thoát viện một hôm. Khoác áo nhẹ, lững thững ra phố. Một quán bánh nổi tiếng ở quận 1 đã lâu mình muốn ghé nhưng cứ lần lữa. Hôm đó, mình bước vào, chọn vài chiếc bánh nhỏ xinh, gọi thêm một bình trà hoa thơm ngát.
Ngồi bên ô cửa, thả trôi ánh nhìn ra phố xá. Không gấp gáp. Không cần vội vã. Bánh mềm, trà dịu, và lòng cũng thế.
Rồi mình gói những điều ngọt ngào đó mang về nhà, như một lời nhắc: đôi khi chăm sóc bản thân không chỉ là uống thuốc, đi ngủ sớm hay kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Mà còn là những lúc "ngẩn ngơ" một chút, chiều chuộng những cảm xúc nhỏ bé trong mình.
Chắc là lớn lên rồi, mới thấy: làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng học cách tử tế với chính mình còn quan trọng hơn.
Bình luận 0

Tám chuyện
Khi bạn bắt đầu tập tành chia sẻ trên diễn đàn...

Không phải Mỹ, cũng chẳng phải Nhật, Hàn Quốc mới là quốc gia đầu tiên Apple "ưu ái" điều này và giờ, Việt Nam là nơi tiếp theo

Một loại quả cực đắt đỏ ở Hàn nhưng Việt Nam chỉ vài chục một cân và còn rất được ưa chuộng vào mùa hè... bạn có đoán được quả gì không?

[Tâm sự] Mình đã tặng anh trai toàn bộ tài sản và cho vay 50 triệu trong ngày cưới, đến lượt đám cưới mình, anh ấy lại làm điều này
![[Tâm sự] Mình đã tặng anh trai toàn bộ tài sản và cho vay 50 triệu trong ngày cưới, đến lượt đám cưới mình, anh ấy lại làm điều này](/upload/00740e40e39743a4b3202fbb0252b825.webp?thumbnail)
Một món đồ… thay đổi cả cách mình cảm nhận công việc

Tản mạn trong một ngày "bị bắt" nghỉ việc

Ai trong chúng ta rồi cũng sẽ có nhiều "ngôi nhà".

Người bạn lông xù từ bãi rác

Nếu bạn không biết học gì, vậy thì học ngoại ngữ đi? 🥰

Lần đầu khám bệnh ở Hàn: Tưởng khó mà lại dễ!

Xem Khi cuộc đời cho bạn quả quýt quá 180 phút, tôi muốn dọn về Jeju sống ghê. Có ai ở Jeju không cho xin review với ạ 🍊
Xa quê những ngày cận lễ lại nhớ Việt Nam vô cùng…
Kỷ niệm về một lễ hội hoa anh đào hồ Seokchon đáng nhớ 🌸✨

Hoa anh đào bung nở khắp nơi rồi cả nhà ơi

Tìm Bạn ở Anseong
