Tôi đọc thơ dưới tán bạch quả
Mùa nhẹ nhàng trôi qua, để lại trên những con đường quen những tán lá bạch quả non tơ. Hôm nay, tôi trở lại con phố ấy, trong túi là tập thơ "Bên ngoài sự chân thành" của Jiyae – món quà tôi mang theo như người bạn thầm lặng suốt tháng ba, tháng tư.
Tại quán cà phê Monet gần đó, tôi gọi một tách trà hoa cám, lật giở từng trang thơ. Bài "Chặt rừng" khiến tôi dừng lại lâu hơn cả. Những câu thơ như lời tự sự về hành trình trưởng thành:
"Tôi từng tin trưởng thành là rời xa
Nhưng càng nghèo thời gian
Càng gần đến cánh rừng…"

Jiyae viết về tuổi tác, về những hiểu lầm không thể giải thích, và cả những ký ức gửi lại cho biển, cho đứa trẻ trong mình. Tôi chợt nhớ đến lời bà ngoại năm xưa: "Tuổi già như lá rụng về cội". Chiều xuống, tôi dạo bước dưới hàng bạch quả sáu mươi năm tuổi. Những cành cây khẳng khiu vẫn kiên nhẫn đâm chồi, như khu rừng nhỏ "nắm tay nhau lấp đầy mùa hè và mùa thu".
Có lẽ, sự sống luôn tìm cách sinh sôi, dù ta có "chặt từng cây" để nhường chỗ cho điều mới mẻ. Tôi gặp lại con đường này sau một tuần, lần này với thêm tập thơ của Park Joon.

Hai cuốn sách nhỏ trong túi, tôi bước đi dưới màu xanh mơn mởn, nghĩ về những bài thơ còn đọng lại. "Chặt rừng" không phải là câu chuyện về sự hủy diệt, mà là hành trình gieo lại hy vọng – như cách Jiyae viết: "chặt cây để dành chỗ cho sự um tùm nở hoa". Tối cùng ngày Gấp sách lại, tôi nhận ra mình đã đi qua mùa xuân với những câu thơ làm bạn.
Có lẽ, thơ cũng như những tán bạch quả – lặng lẽ gửi lại hương vị thời gian, để ai biết dừng chân sẽ thấm được.

Bình luận 1

Tám chuyện
Một góc Hàn Quốc - Nhìn từ xe

Xu hướng “Quiet Luxury” (Xa xỉ thầm lặng) quay trở lại

Vì sao bạn hẹn hò nửa đường lại đứt gánh?

“Ai cũng làm như Việt Kiều giàu lắm”
Bệnh "tự nhiên lo lắng ngang" của nhiều nhân sự trẻ
Lý do rớt phỏng vấn xin việc : "Thiếu chỉn chu trong ngoại hình"

Sách hay nha mọi người!!!

BÍ QUYẾT ĐĂNG KÝ THẺ TÍN DỤNG TRẢ SAU DỄ DÀNG VÀ TIỆN HƠN Ở NGÂN HÀNG
