Lá thư từ hàng triệu năm ánh sáng - Lời thì thầm của vũ trụ
“Những vì sao là sự lãng mạn chân thật giữa đất trời bao la.”
Nhưng hôm nay, để tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện về đời tôi nhé.

Tôi sinh ra từ một đám mây bụi và khí khổng lồ, trôi dạt giữa vũ trụ lạnh lẽo. Ban đầu tôi chỉ là những hạt bụi nhỏ, mỏng manh đến mức một luồng gió vũ trụ cũng có thể cuốn tôi đi. Rồi thời gian, áp lực và nhiệt độ gom tôi lại, trái tim tôi bừng cháy lần đầu tiên — một ánh sáng non nớt, run rẩy nhưng đầy kiêu hãnh.
Ngày ấy, tôi trẻ và nóng bỏng, giống như tuổi trẻ của bạn – tràn đầy năng lượng và ước mơ. Tôi tỏa sáng rực rỡ, không biết mỏi mệt, như thể có thể ôm trọn bầu trời. Những hành tinh nhỏ bắt đầu xoay quanh tôi, và tôi tự nhủ mình sẽ luôn ở đây, bất biến.
Nhưng thời gian trôi qua, hàng trăm, hàng triệu, rồi hàng tỷ năm… ngay cả với một ngôi sao… cũng có sức mạnh thay đổi tất cả. Nhiên liệu trong tim tôi dần cạn kiệt. Ánh sáng vẫn tỏa ra, nhưng tôi cảm nhận được nhịp đập của mình chậm lại, ổn định hơn, trầm hơn. Tôi không còn là đứa trẻ bốc đồng, mà trở thành một vật thể vũ trụ trầm lặng, vững vàng giữa đêm đen.
Tôi đã nhìn thấy bạn một lần, khi bạn đứng trên ban công vào một đêm mệt mỏi ở trái đất. Bạn chẳng nhận ra mình đã mỉm cười khẽ khi bắt gặp ánh sáng của tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình cần tiếp tục cháy thêm nữa. Không phải để cả bầu trời thấy, mà chỉ để bạn biết: ngay cả trong màn đêm sâu nhất, vẫn có một ai đó chờ bạn ngẩng lên.
Rồi một ngày, tôi sẽ già đi. Lớp vỏ ngoài của tôi sẽ bung ra, hóa thành những dải mây sáng rực trên bầu trời – như món quà cuối cùng tôi gửi lại cho vũ trụ. Trái tim tôi co lại, nhỏ bé hơn, lặng lẽ hơn, nhưng ánh sáng vẫn tiếp tục… cho đến khi tan biến hoàn toàn vào hư không.
Và có thể khi ánh sáng cuối cùng ấy chạm đến bạn, tôi đã biến mất từ lâu. Nhưng nó vẫn mang theo lời nhắn của tôi, từ quá khứ xa xôi, từ hàng triệu năm trước:
“Dù bạn ở đâu, dù bao nhiêu năm đã trôi qua, tôi vẫn muốn tìm thấy bạn. Như cách mà tình yêu – nếu là chân thật – sẽ luôn tìm được nhau.”
Và nếu một đêm nào đó bạn thấy mình lạc lõng, đứng giữa thế giới rộng lớn đến mức tưởng như chẳng ai nhận ra mình, hãy nhớ: bạn cũng là một vì sao của riêng mình. Bạn có ánh sáng riêng, dù nhỏ bé hay rực rỡ, dù người khác nhìn thấy hay không. Ánh sáng ấy vẫn có thể đi xa, vượt qua đêm đen, tìm đến một trái tim đang cần nó.
Bởi giữa đất trời bao la, đôi khi thứ lãng mạn nhất không phải là lời hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi… mà là lời thầm thì từ một nơi rất xa.
Ký tên,
Một Vì Sao Giữa Bầu Trời Đêm
Theo Kim Chi Nha
Bình luận 0

Tám chuyện
Chọn bạn mà chơi, chọn quán cà phê mà làm việc: Xu hướng “cà phê work” và giải pháp cho áp lực chốn văn phòng của Gen Z

Bỏ mạng xã hội một tháng, đây là những điều mình khám phá được.

Lý do tìm một công việc mới....

Cảm động quá!

Nhân sự trong bộ phận nghỉ việc, bạn phản ứng thế nào?

Luyện tập sự khiêm nhường và tư duy mở khi là sếp

Mọi người hay làm gì khi lâm vào tình trạng "chán Hàn" ???

Nghỉ việc thì hèn quá!

Chế độ Sinh tồn là gì? Khi bạn luôn thấy “bị bỏ lại” dù không cạnh tranh với ai

Vì sao não “thiên vị” ký ức này hơn ký ức khác

Trên 30 tuổi nộp CV mà không ai liên hệ...

Làm gì khi không biết phải làm gì với cuộc đời?

Để yên cho "người trẻ" uống cafe được không?

Đã đến lúc ngừng quan tâm nhiều quá !!!

Vì sao nói người đố kỵ thường rất cô đơn?
