KHÔNG CÓ LUẬT NÀO BẮT MÌNH CHẾT HẾT TRƠN!
Chào mấy bạn, lâu quá tui mới ngồi gõ lại mấy dòng này nghen. Thời gian qua, kiếm việc làm hoài mà không ra, tui mệt muốn xỉu luôn. Đời mà tới lúc lo cơm áo gạo tiền từng ngày thì mấy cái ham muốn bay biến hết trơn. Tui chỉ biết cắm đầu vô chuyện sống sót, chẳng còn tâm trí đâu mà mơ mộng xa xôi nữa.
Tui tập gym cả chục năm nay, giờ nó thành cái phao để tui khỏi chìm trong lầy lội của sự chán nản. Còn đọc sách với viết lách thì giống như liều thuốc an thần, giữ cho đầu óc tui không bị trôi tuột đi đâu mất. Nhờ vậy, tui mới ngộ ra cái lý thuyết Maslow mà hồi xưa học lướt qua: bụng đói thì đừng có mơ chuyện cao siêu, phải lo cái cơ bản trước đã. Đúng thiệt, không trải là không hiểu sâu được đâu nghen!
Tui cứ tự an ủi “rồi sẽ ổn, rồi sẽ ổn”, mà tới lúc tiền nhà tháng sau chưa có, đi phỏng vấn cũng hết nổi sức, tui mới tá hỏa. Quyết định đi xin việc làm thêm liền, mà trời ơi, kiếm cái job tạm bợ cũng khó muốn chết! Đi làm ngày ở kho Coupang còn bị báo hết chỗ, tui hoang mang thiệt sự. Nghĩ tới chuyện dọn về quê sống ké ba má, hay đi vay mượn ai đó mà thấy rối như tơ vò.
Rồi tự nhiên có cú điện thoại cứu nguy. Một chỗ làm thêm tui từng xin gọi hỏi: “Chiều nay ra làm được hông?”. Tui gật đầu cái rụp, không chần chừ. Công việc là cầm búa lắp thảm, nặng thấy bà luôn, nhưng lúc đó tui chẳng thấy mệt. Có việc để làm là tui mừng muốn khóc rồi (dù hôm sau tay đau nhức, thân thể không giả bộ được đâu nghen!). Người ta thấy tui siêng nên kêu: “Mai ra nữa nghen?”. Vậy là tui làm nguyên tuần, còn xung phong đi công tác kiếm thêm chút đỉnh. Cuối cùng cũng đủ tiền đóng nhà trọ, thở phào cái nhẹ.
Đang yên lành thì thêm một cú điện thoại nữa. Là công ty tui phỏng vấn lần cuối, trước đó họ từ chối vì tui ít kinh nghiệm. Giờ họ đổi ý, nói “làm được thì học dần, cứ thử tin coi sao”. Tự nhiên mọi chuyện trơn tru tới mức tui ngỡ trời thương.
Nhìn lại hết cái mớ lộn xộn này, tui nghĩ chắc ông trời muốn dạy tui cách nhìn đời mới. Làm thêm cực khổ mà tui biết quý từng đồng tiền nhỏ. Xong việc, kêu cái pizza ăn mà cười toe toét như con nít. Mấy cái bình thường – tay chân lành lặn, chỗ nằm ngủ, miếng cơm vô bụng – giờ thành báu vật trong mắt tui.
Đời sống thiệt ra chẳng có gì ghê gớm. Nghĩ khó thì nó khó thiệt, mà coi nhẹ thì cũng qua hết. Ham muốn nhiều, so sánh nhiều chỉ làm mình thêm đói lòng thôi. Qua chuyện này, tui muốn sống nhẹ nhàng hơn, không lo xa tới ngày mai làm chi, cứ trân quý cái hôm nay trước đã.
Bình luận 0

Tám chuyện
"Bình dân AI vụ" – Chiêu trò kiếm tiền hay bước đi chiến lược?

Theo các chuyên gia: Trầm cảm không phải là nguyên nhân của vụ tấn công.

Mọi người nghĩ sao về suy nghĩ coi thường việc đi làm ở nước ngoài như vầy?

Chồng đi công tác nước ngoài 2 tuần một lần, ngoại tình với "tiểm tam" Việt... Vụ kiện "tiểu tam" sẽ như thế nào?

Sách "Phẩm Cách Của Lời Nói" : Khi ngôn từ vẽ nên chân dung cảm xúc và tính cách của một con người.

Bí kíp giúp bạn multitask một cách thông minh mà không bị quá tải

Nhảy việc có thể mang lại nhiều lợi ích nếu bạn biết cách tận dụng nó một cách thông minh

Thuê một công viên giải trí? Cầu hôn bằng bánh kem? Bốn cách để dành ngày lễ tình nhân ở Hàn Quốc

HÀN QUỐC CẦN LAO ĐỘNG NƯỚC NGOÀI NHƯNG THƯỜNG KHÔNG BẢO VỆ ĐƯỢC HỌ

CÔ DÂU VIỆT SỬ DỤNG HÔN NHÂN ĐỂ CÓ ĐƯỢC QUỐC TỊCH HÀN QUỐC

TÁC ĐỘNG CỦA NHẬP CƯ BẤT HỢP PHÁP LÊN THỊ TRƯỜNG LAO ĐỘNG

[Tìm bạn ở Seoul] Có ai giống mình không?
Cảng Busan vào buổi sáng

Tuyết rơi ở Seoul

THÔNG BÁO VÀ ĐĂNG KÝ THAM DỰ HỘI THẢO TRIẾT HỌC VỀ MACHINE LEARNING TẠI SEOUL NĂM 2025
