Bình yên không cần đi xa chỉ cần một nơi cho lòng được ngồi lại
Có những ngày, mọi thứ vẫn diễn ra đúng như lịch trình không có gì quá tệ, không có ai làm tổn thương ta.
Vậy mà vẫn thấy mệt. Không mệt về thể xác, mà mệt vì tâm trí cứ trôi tuột về những khoảng trống không gọi được tên.

Cảm giác như sống giữa dòng người nhưng chẳng chạm vào được ai, và cũng chẳng biết làm sao để chạm lại chính mình.
Trong những ngày như thế, người ta hay bảo: "Đi đâu đó cho khuây khỏa".
Nhưng chẳng phải ai cũng có thể xách balo lên và rời thành phố.
Và có lẽ, cũng không cần đi xa đến vậy.
Bởi đôi khi, chữa lành không nằm ở nơi ta đến, mà ở cách ta dừng lại với chính mình.
Tôi nhớ đến những ngôi chùa nhỏ giữa lòng đô thị nơi mà thời gian dường như chậm hơn nửa nhịp.
Không quá lộng lẫy, không mang vẻ trầm mặc uy nghi, nhưng có một điều rất lạ: chỉ cần bước qua cổng chùa, lòng người như được thở nhẹ đi một chút.
Khói nhang ở đó không chỉ là mùi hương nó là cách để người ta buông bỏ.
Chuông chùa ở đó không chỉ là âm thanh nó là lời nhắc rằng không có điều gì quá gấp gáp, kể cả nỗi buồn.
Và giữa nhịp sống náo nhiệt của phố người Hoa nơi những bảng hiệu Hán tự, bánh bao nóng hổi, tiếng rao buổi sớm và màu đỏ rực của lồng đèn ta học được cách bình yên giữa những điều đang chuyển động.
Không cần tắt điện thoại, không cần thiền hàng giờ, cũng không cần chạy trốn khỏi cuộc đời chỉ cần ngồi yên một lát, giữa một nơi không ai đòi ta phải giỏi hơn, đẹp hơn hay mạnh mẽ hơn.
Một nơi mà ta có thể thở ra, không gồng, không cố gắng và không cảm thấy có lỗi vì điều đó.
Bình yên, rốt cuộc, không phải đích đến. Nó là khoảnh khắc ta ngừng chạy. Và nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy quá tải, hãy nhớ: Không ai có quyền đòi bạn phải luôn ổn.
Nhưng bạn có quyền tìm lại mình dù chỉ trong một buổi chiều bình thường.
Bình luận 0

Tám chuyện
Dưới đây là 10 bài học từ cuốn sách The Courage to Be Disliked của Ichiro Kishimi và Fumitake Koga:
Sách giáo khoa AI trong lớp học: Kịp thời hay quá sớm?

Giá bữa trưa tăng nhanh, nhưng lương không theo kịp

Ngừng lướt, bắt đầu trò chuyện thôi!

REVIEW SÁCH: TÔI MUỐN CHẾT NHƯNG TÔI MUỐN ĂN TTEOKBOKKI (2022) CỦA BAEK SEHEE – MỘT NHÀ VĂN HÀN QUỐC VỚI SỰ KHẮC HỌA CHÂN THỰC VỀ SỨC KHỎE TÂM LÝ

Review sách: Red Flags (Tác giả: Sophie Jo)

Hàn Quốc có thực sự an toàn? Góc nhìn từ cư dân bản địa và người nước ngoài
Bức vẽ cuối cùng...

"Bình dân AI vụ" – Chiêu trò kiếm tiền hay bước đi chiến lược?

Theo các chuyên gia: Trầm cảm không phải là nguyên nhân của vụ tấn công.

Mọi người nghĩ sao về suy nghĩ coi thường việc đi làm ở nước ngoài như vầy?

Chồng đi công tác nước ngoài 2 tuần một lần, ngoại tình với "tiểm tam" Việt... Vụ kiện "tiểu tam" sẽ như thế nào?

Sách "Phẩm Cách Của Lời Nói" : Khi ngôn từ vẽ nên chân dung cảm xúc và tính cách của một con người.

Bí kíp giúp bạn multitask một cách thông minh mà không bị quá tải

Nhảy việc có thể mang lại nhiều lợi ích nếu bạn biết cách tận dụng nó một cách thông minh
