Bên cạnh bà, tôi học cách bình tĩnh

Mọi người thường hỏi vì sao tôi luôn bình tĩnh đến lạ.
Nhưng chỉ tôi biết, nếu không giữ được bình tĩnh, tôi cũng chẳng biết nên làm gì khác.
Bà tôi mắc Alzheimer vào đúng thời điểm tôi bước qua những ngày tốt nghiệp, chập chững bước ra khỏi cổng trường đại học.
Những căn bệnh trước đó đã để lại trên thân thể bà những vết tích nặng nề, khiến bà không còn có thể rời khỏi giường.
Và chỉ cần một năm thôi. Chỉ một năm, căn bệnh Alzheimer lặng lẽ gặm nhấm bà, nhanh như cơn gió lạnh cuối mùa.
Những cơn quên nhỏ vụn ban đầu như nhầm lẫn giữa buổi sáng và buổi tối, gọi sai tên một vài món ăn đã nhanh chóng trở thành những hố sâu trống rỗng trong trí nhớ.
Tôi còn nhớ có những ngày, đứng cạnh giường bà, tôi òa khóc như một đứa trẻ.
Khóc mãi. Khóc vì bà gọi tôi bằng những cái tên xa lạ. Khóc vì ánh mắt hiền hậu năm nào giờ đây chất đầy ngờ vực.
Khóc vì một phần ký ức của tôi phần có bà đang mờ dần.
Những ngày thiếu kiên nhẫn, tôi thậm chí chẳng biết phải nói gì.
Có những cuộc trò chuyện trở nên vô nghĩa, những câu hỏi lặp đi lặp lại đến mức tôi nghẹn lời.
Có những lần, tôi đã chọn cách trốn chạy: viện cớ bận rộn, viện cớ mệt mỏi, chỉ để tránh phải đối diện với ánh mắt trống rỗng ấy.
Nhưng rồi, hôm nay, tôi lại bắt một chuyến xe trở về.
Tôi nằm cạnh bà.
Bà chẳng còn nhớ tên tôi.
Không sao cả.
Bởi vì ánh mắt ấy, cái ánh mắt lấp lánh dù lạc lối, vẫn đang cố gắng chạm đến tôi, cố gắng níu lấy chút gì quen thuộc giữa thế giới đã tan vỡ.
Tôi đặt mái tóc dài của mình vào tay bà, để bà nghịch ngợm.
Tôi ngồi đó, bày ra những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện chẳng còn dính dáng gì đến thực tại.
Những mảnh ghép rời rạc mà bà vẫn lắng nghe, như thể tất cả vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi không mắc Alzheimer. Nhưng khi đứng cạnh bà, tôi hiểu ra: trí nhớ không phải lúc nào cũng nằm ở tên tuổi, hay ở những sự kiện.
Đôi khi, chỉ cần một ánh mắt. Một nụ cười. Một nhịp tay đan vào nhau. Thế là đủ để nhớ. Nếu bạn cũng có người thân mắc Alzheimer, đừng sợ hãi.
Đừng chỉ đếm số lần họ quên, mà hãy đếm số lần họ vẫn yêu thương, theo cách vụng về nhất. Đừng chỉ bám lấy ký ức đã mất, mà hãy cùng họ tạo ra những khoảnh khắc mới dù ngắn ngủi, dù mơ hồ.
Và hơn hết, đừng quên tự yêu thương bản thân mình, vì hành trình bên họ sẽ dài và nhiều giông bão. Ở cuối cùng, giữa mọi điều ta mất đi, vẫn còn lại tình yêu dù không gọi đúng tên.
Bình luận 1

Tám chuyện
Xa quê, gần nỗi nhớ: Vì sao lao động Việt tại Hàn dễ stress?

Tranh cãi TikTok gây ảnh hưởng tâm lý "phá hoại" đối với trẻ vị thành niên

Nhân viên sân bay Hàn đình công từ 19/9 suốt Tết Trung Thu... tin chuẩn không vậy mọi người?

Hari Won được báo Hàn tung hô là biểu tượng Hallyu ở Việt Nam: Thực tế có đúng vậy không ta?

Bí mật dáng vóc không tuổi của sao nữ Hàn

Phòng Yoga Ananda Của Lee Hyori Gây Bão Mạng Xã Hội

Tôi sinh ra ở Hàn Quốc, nói tiếng Hàn, sống như người Hàn nhưng không được gọi là người Hàn

(Topic) Ngoại hình ưa nhìn ở Hàn Quốc có thật sự là một lợi thế?

Thừa thắng xông lên 🔥 YOONA (SNSD) TỔ CHỨC FAN MEETING TẠI TP.HCM THÁNG 10 NÀY 🔥

Có phải người Hàn Quốc quá quan tâm tới người nổi tiếng?

Chip não cấy ghép đã có thể đọc được suy nghĩ thầm kín, chuyên gia tiết lộ bí mật kinh hoàng

Sếp đang dùng AI để theo dõi hiệu suất của bạn, bạn đã biết chưa?

Loài cá xấu xí nhất thế giới đây nè mọi người 🐟

Có ai đọc Tam Quốc không, đây là nhân vật mà mình thấy ít người để ý nhưng góp phần thay đổi vận mệnh cả một triều đại

Khi món Việt lên sóng Hàn Quốc có cả món thịt mà nhiều người nghe phải khóc thét
