Bạn Không Cần Cảm Hứng, Bạn Cần Một Việc Nhỏ Để Làm Ngay Lúc Này
Có những ngày, tôi ngồi hàng giờ nhìn chằm chằm vào màn hình trống. Không ý tưởng, không từ ngữ, chỉ là một khoảng trắng lạnh lùng.
Tôi tự nhủ mình là người thích viết, nhưng càng cố, càng cảm thấy viết như một ngọn núi trơn tuột, không tìm thấy chỗ bám. Việc viết với tôi không bắt đầu bằng việc “viết hay”, mà bằng việc chấp nhận một điều: có thể đoạn đầu sẽ vụng về, nhàm chán, thậm chí là dở tệ.
Nhưng tôi sẽ viết xong. Tôi cần rèn sức bền, không phải tài năng ngay lập tức.
Và tôi bắt đầu đi bộ. Không phải để tập thể dục, mà để đầu óc được lặng.

Mỗi bước chân là một cách kéo tôi ra khỏi cái vòng lặp của việc “chưa đủ hay nên chưa thể bắt đầu”. Ban đầu chỉ là 10 phút. Sau đó là 30. Rồi tôi thấy mình lặng lẽ đi bộ cả tiếng đồng hồ, chỉ để nghe lại chính mình.
Tôi từng rất ghét nhìn bản đồ, từng mất hàng giờ để tìm đường đến nơi chưa quen. Nhưng khi đã quen với việc đi bộ, tôi dần không còn ngại đi lạc. Đi lạc cũng được. Miễn là tôi đang đi.

Tôi cũng bắt đầu… dọn những thứ mình không dám đụng tới: ngăn kéo đầy pin cũ, sổ ghi chép từ năm nào, những tờ giấy với dòng chữ “viết lại sau”. Tôi vứt đi cả những “cái nếu”, “cái có thể”, “cái để dành”.
Không gian trống khiến tôi thở dễ hơn. Và đầu óc cũng vậy. Không biết viết? Thử làm điều khác Tôi nhận ra: đôi khi ta không thể giải quyết một vấn đề bằng cách lao đầu vào nó.
Viết không đến từ việc ép mình ngồi lì. Mà đến từ việc sống khác đi một chút, làm điều gì đó ta từng né tránh, hoàn thành điều gì đó từng thấy vô nghĩa.
Việc viết lại đến nhẹ như không khi tôi thôi buộc bản thân phải "viết đúng, viết hay", mà chỉ viết để mình không còn né nó nữa. Nếu bạn cũng đang mắc kẹt, không cần viết ngay.
Cứ thử làm một việc bạn từng bỏ qua: rửa ly, gấp chăn, đi bộ không cần mục đích. Không để thay đổi cuộc đời, mà chỉ để thấy: bạn có thể hoàn thành điều gì đó hôm nay. Và biết đâu, ngày mai bạn lại muốn viết không phải vì “đến lúc rồi”, mà vì bạn đã bắt đầu sống như một người sẵn sàng.
Bình luận 1

Tám chuyện
Mình từng trách một người vì họ biến mất khi mình cần nhất.

Hồi đó làm gì có trầm cảm

Khi bạn bắt đầu tập tành chia sẻ trên diễn đàn...

Không phải Mỹ, cũng chẳng phải Nhật, Hàn Quốc mới là quốc gia đầu tiên Apple "ưu ái" điều này và giờ, Việt Nam là nơi tiếp theo

Một loại quả cực đắt đỏ ở Hàn nhưng Việt Nam chỉ vài chục một cân và còn rất được ưa chuộng vào mùa hè... bạn có đoán được quả gì không?

[Tâm sự] Mình đã tặng anh trai toàn bộ tài sản và cho vay 50 triệu trong ngày cưới, đến lượt đám cưới mình, anh ấy lại làm điều này
![[Tâm sự] Mình đã tặng anh trai toàn bộ tài sản và cho vay 50 triệu trong ngày cưới, đến lượt đám cưới mình, anh ấy lại làm điều này](/upload/00740e40e39743a4b3202fbb0252b825.webp?thumbnail)
Một món đồ… thay đổi cả cách mình cảm nhận công việc

Tản mạn trong một ngày "bị bắt" nghỉ việc

Ai trong chúng ta rồi cũng sẽ có nhiều "ngôi nhà".

Người bạn lông xù từ bãi rác

Nếu bạn không biết học gì, vậy thì học ngoại ngữ đi? 🥰

Lần đầu khám bệnh ở Hàn: Tưởng khó mà lại dễ!

Xem Khi cuộc đời cho bạn quả quýt quá 180 phút, tôi muốn dọn về Jeju sống ghê. Có ai ở Jeju không cho xin review với ạ 🍊
Xa quê những ngày cận lễ lại nhớ Việt Nam vô cùng…
Kỷ niệm về một lễ hội hoa anh đào hồ Seokchon đáng nhớ 🌸✨
