Kim chi nha

“Revelations” – Khi Yeon Sang-ho không còn cần zombie để làm bạn sợ

1
hsiao
2025.03.25 Thích 1 Lượt xem 10 Bình luận 0

Nếu bạn từng nghẹt thở theo dõi những hành khách chạy trốn thây ma trong Train to Busan, có thể bạn sẽ đến với Revelations cùng kỳ vọng sẽ lại bị dồn ép, thót tim, hay ít nhất là rơi nước mắt vì tình cha con. Nhưng Yeon Sang-ho lần này không mang đến một cơn ác mộng vật lý. Thay vào đó, ông để chính lòng tin, sự cuồng tín, và cảm giác tội lỗi của con người chầm chậm nhấn chìm khán giả.

 

 

Câu hỏi đặt ra là: Bộ phim mới này có đủ mạnh để đứng độc lập, thoát khỏi cái bóng của tượng đài “Train to Busan”?

 

Từ zombie chạy đến bóng tối trong đức tin


“Train to Busan” là cơn bão phòng vé – không chỉ vì zombie, mà vì nó biết kết nối hành động với cảm xúc: một người cha ích kỷ dần học cách hy sinh để cứu con gái mình. Rất rõ ràng, dễ hiểu, đầy kịch tính.

 

Còn “Revelations”? Nó chẳng có thây ma nào để bạn la hét. Chỉ có một mục sư tin rằng Chúa giao cho mình nhiệm vụ trừng phạt kẻ ác, một nữ thám tử bị ám ảnh bởi quá khứ, và một cựu tù nhân không rõ có tội hay không. Nhịp phim chậm rãi, không vội vàng, không giật gân – nhưng chính sự chậm đó làm người xem rơi vào trạng thái bất an liên tục. Vì không ai nói ra điều gì rõ ràng, mà tất cả chỉ được dẫn dắt bằng… đức tin.

 

Vũ khí mới: Cái nhìn sắc lạnh về thời đại “niềm tin tùy chọn”

 


Yeon Sang-ho không hô mưa gọi gió bằng kỹ xảo. Ông đưa ra một thứ còn nguy hiểm hơn zombie: niềm tin cực đoan. Khi mục sư Sung Min-chan tin rằng Chúa đang dẫn dắt mình, mọi hành vi bạo lực được bọc trong vỏ bọc “công lý”. Khi con người bắt đầu tin vào điều họ muốn tin, đạo lý cũng có thể bị bẻ cong – mà vẫn được gọi là “chân lý”.

 

Yeon không ồn ào khi chỉ ra nghịch lý ấy. Ông chỉ cần dựng một nhà thờ đổ nát, một cây thánh giá neon đỏ chói, và để nhân vật thuyết giảng giữa bóng tối – thế là đủ.

 

“Train to Busan” là trái tim, “Revelations” là trí óc


Nếu ví “Train to Busan” như một cú đấm thẳng vào tim thì “Revelations” là một cú siết chậm vào tâm trí. Một bên là cảm xúc trào dâng, bên kia là sự băn khoăn, hoài nghi, và không có câu trả lời rõ ràng. Cả hai phim đều khiến bạn suy nghĩ sau khi xem xong – chỉ khác là, một bên để lại cảm giác xót xa, còn bên kia để lại dư âm lạnh sống lưng.

 

Về mặt hình ảnh, “Revelations” không quá ấn tượng. Một vài cảnh ma thậm chí còn nghiêng về phong cách kinh dị hạng B – khiến tổng thể phim thiếu sự nhất quán. Nhưng có thể đó cũng là một cách để Yeon tạo ra sự mất ổn định về mặt cảm xúc: để bạn không biết chắc đâu là thật, đâu là ảo giác.

 

Revelations có vượt qua được Train to Busan?
 

Không. Và có.

 

Không, nếu nói về độ phổ biến, thương mại hay sức lan tỏa toàn cầu. “Train to Busan” là hiện tượng. “Revelations” là lựa chọn – không phải ai cũng sẵn sàng ngồi xuống và đi cùng một câu chuyện lặng lẽ về đức tin và nỗi đau cá nhân.

 

 

Có, nếu bạn nhìn từ khía cạnh sáng tạo nghệ thuật. Bởi ở “Revelations”, Yeon Sang-ho không chạy theo công thức thành công cũ. Ông làm một bộ phim cô đọng, cá nhân, và dám chậm để suy tư, giữa thời đại mà người ta quen với việc xem nhanh – hiểu liền – quên gấp.

 

👉 Nếu “Train to Busan” là chuyến tàu sinh tồn căng thẳng, thì “Revelations” là chuyến hành hương vào bên trong niềm tin – nơi mỗi bước tiến về phía trước lại khiến người ta hoang mang: Liệu mình đang được dẫn dắt, hay chỉ đang dần mất kiểm soát? Và có lẽ, đó mới là nỗi sợ đáng sợ nhất mà Yeon Sang-ho từng tạo ra.
 

Bình luận 0

/upload/bf44f8d0ab2947378ce264d6bd29e873.webp

Văn hóa

12 13 14 15 16