Kim chi nha

Đây Là Lý Do "Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt" Khiến Ai Cũng Lụy!

1
hsiao
2025.04.20 Thích 1 Lượt xem 84 Bình luận 0

Mặc dù làn sóng từ "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" đã lắng xuống, nhưng những dư âm mà bộ phim để lại vẫn chưa hề nguội lạnh. Những thông điệp dịu dàng, những khung hình ám ảnh như còn ngân nga đâu đó trong tâm trí những ai từng đồng hành cùng bộ phim. Và nếu có điều gì khiến người ta day dứt mãi sau từng tập phim, thì đó chính là cách bộ phim dựng nên một thế giới – vừa thực vừa mơ, vừa thân quen vừa lạ lẫm.

 

 

Giữa những cơn gió thổi ngợp đồng hoa cải, giữa những con đường đất đỏ dẫn vào những xóm nhỏ hoang sơ, "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" đã thổi vào mắt người xem một thứ cảm xúc rất lạ. Đó không chỉ là phong cảnh đẹp, đó là ký ức – những ký ức được dệt lại bằng ánh sáng, bằng màu sắc, bằng từng vết nứt trên bức tường cũ hay từng tấm bảng hiệu bạc màu.

 

Trong bộ phim ấy, những không gian nhỏ bé như căn nhà trọ của Kim Myung, con phố nơi đặt rạp Cannes cũ kỹ, hay thậm chí chỉ là một bức tường, một cánh cửa, đều không chỉ để làm nền cho câu chuyện. Chúng có linh hồn. Chúng giữ những cảm xúc thô ráp mà dịu dàng, như thể người xem không chỉ nhìn thấy mà còn có thể chạm tay vào được quá khứ xa xôi kia.

 

Một trong những cảnh quay gây ám ảnh nhất lại không phải những đại cảnh hoành tráng. Đó là khoảnh khắc bé Aesoon suýt bị bắt cóc, rồi được Guangrye kéo về từ ngưỡng nguy hiểm. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng mang theo nỗi bất an, sự run rẩy, và cả sự cứu rỗi. Không cần kỹ xảo lớn, chỉ cần ánh mắt, chỉ cần con đường mấp mô dẫn vào khu phố vắng, là đủ để khơi gợi nỗi sợ xưa cũ mà bao thế hệ từng trải qua.

 

Hay như căn nhà trọ nơi Kim Myung từng sống. Một nơi nghèo khó, cũ kỹ, nhưng chưa từng nhuốm màu tuyệt vọng. Những món đồ cũ, những chi tiết nhỏ tưởng chừng chẳng ai để ý như mảnh giấy dán tường, chiếc móc treo áo, hay chiếc quạt cũ sờn bạc… đều kể lại những câu chuyện âm thầm. Người ta không dựng nên nỗi buồn bằng sự tàn tạ, mà bằng thứ ký ức ấm áp, thứ niềm tin lặng lẽ rằng, dẫu cuộc đời có khắc nghiệt đến đâu, cũng vẫn có một góc nhỏ cho ước mơ nảy nở.

 

 

Bảng hiệu rạp Cannes nơi Chung-seop từng làm việc cũng là một minh chứng cho cái gọi là "chi tiết tạo nên thế giới". Một tấm bảng được dựng nên bởi bàn tay người thợ thật sự, không phải chỉ bằng phần mềm thiết kế. Những dòng chữ vẽ tay, những ký hiệu khéo léo nhấn nhá hơi thở của thời đại, khiến cho mỗi góc máy đều sống động như thể người ta có thể nghe thấy tiếng rạp cũ sột soạt, nghe được tiếng giày dép khua trên sàn gỗ, nghe được nhịp thở của những con người sống trong đó.

 

Để làm nên những cảnh quay tưởng chừng giản đơn ấy, ê-kíp đã kết nối nhiều bối cảnh: từ phim trường ở Hapcheon cho đến rạp chiếu phim cũ ở Gwangju, từ góc nhỏ ở Jongno cho đến những phòng vé dựng trong studio. Những mảnh ghép xa lạ ấy, qua đôi bàn tay kỳ công của đội ngũ mỹ thuật, đã biến thành một thế giới liền mạch và đầy hơi thở.

 

Thế giới mà "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" dựng nên không phải chỉ để kể chuyện, mà là để gieo cảm xúc. Để mỗi bước chân nhân vật bước đi trên đất, người xem cũng cảm thấy gót giày mình lấm bụi. Để mỗi lần cửa sổ mở ra, gió cũng ùa vào lòng mình một cách rất thật. 

 

Nhìn lại hành trình ấy, mới thấy dựng bối cảnh cho một bộ phim không chỉ là dựng hình ảnh. Đó là việc tạo ra không khí, ký ức và những xúc cảm vô hình. Trong thời đại nơi nội dung nhanh tiêu thụ chóng vánh, nơi AI có thể tạo ra bất kỳ thứ gì chỉ bằng vài dòng lệnh, thì những bộ phim như thế này càng trở nên quý giá – bởi chúng gợi lại cho ta nhớ: nghệ thuật không chỉ để xem, mà để sống cùng. 

 

Bởi khi cuộc đời cho bạn một quả quýt, bạn có thể chọn ăn vội… Hoặc bạn có thể chọn gieo trồng nó, kiên nhẫn tưới tắm từng ngày, để rồi một ngày kia, cả khu vườn ký ức sẽ nở hoa rực rỡ trong lòng những ai từng bước vào.

 

Bình luận 0

/upload/bf44f8d0ab2947378ce264d6bd29e873.webp

Văn hóa

16 17 18 19 20