Lịch sử gây sốc về bưu điện Hàn Quốc thời chưa có Internet
Ngày nay, chỉ một cú chạm màn hình, bạn có thể gửi tin nhắn tới bất kỳ ai ở bất kỳ đâu. Nhưng có lẽ ít ai nhớ rằng, đã từng có một thời, một mảnh giấy nhỏ chứa vài dòng chữ lại là cầu nối duy nhất giữa những con người cách nhau nửa vòng Trái Đất. Ở Hàn Quốc, hành trình hình thành dịch vụ bưu chính không chỉ là một phần của lịch sử hành chính mà còn là câu chuyện về nỗ lực kết nối, niềm tin và cả những vụ đánh cắp thư đầy kịch tính.

Trước khi người Hàn Quốc quen với nhịp gõ nhẹ của bàn phím KakaoTalk hay những cuộc gọi video xuyên lục địa, họ từng có một thế giới chậm rãi hơn nơi mà những bức thư tay không chỉ là thông tin, mà là biểu tượng của sự kết nối, của cảm xúc chờ đợi, và đôi khi là cả hy vọng mong manh được gửi theo những bước chân mòn mỏi của người đưa thư.
Trong lịch sử Hàn Quốc, đặc biệt vào cuối thế kỷ 19, giao tiếp qua thư tín không chỉ là một tiện ích xã hội, mà còn là một công cụ ngoại giao, một phương tiện sống còn đối với cộng đồng người nước ngoài, và một minh chứng cho quá trình hiện đại hóa của quốc gia này.
Trước thời đại của KakaoTalk hay email, người nước ngoài sống ở Hàn Quốc phải dựa hoàn toàn vào thư ốc sên một lựa chọn duy nhất nhưng cũng đầy rủi ro. Những lá thư đi mất hàng tuần, thậm chí cả tháng mới đến nơi. Nhưng điều tệ hơn là, đôi khi chúng chẳng bao giờ đến cả.
Những bức thư mất tích và một mạng lưới kết nối chưa kịp thành hình.
Thư từ thời ấy thường mất cả tuần, thậm chí lâu hơn, để đến nơi. Nhưng điều khiến người ta lo lắng hơn cả tốc độ chậm chạp chính là sự... mất tích bí ẩn của những bức thư. Trong thời kỳ mà hệ thống bưu chính chưa ổn định, nạn đánh cắp thư diễn ra thường xuyên, thậm chí ngay trong các phái bộ ngoại giao.
Những tài liệu ghi lại rằng vào cuối thập niên 1880, một số bức thư quan trọng từ các cố vấn người Mỹ đã bị đánh cắp và nội dung bị công bố trên báo chí ở Hồng Kông. Tới năm 1891, Helen Heard con gái Bộ trưởng Hoa Kỳ tại Hàn Quốc đã viết thư cho chị mình, lo ngại rằng lá thư của cô có thể rơi vào tay kẻ xấu, vì suốt mùa thu ấy, thư đã nhiều lần bị mất cắp. Và năm 1895, bà Sallie Sill, vợ một Bộ trưởng khác, than phiền rằng những chiếc áo sơ mi con trai gửi từ Yokohama đã biến mất, có lẽ đang được khoác trên mình ai đó trên phố Seoul.
Bưu điện không chỉ là nơi gửi thư, mà là điểm tựa của niềm tin
Chính những sự cố như vậy đã buộc nhiều người, đặc biệt là người Mỹ và các phái đoàn ngoại quốc, phải chọn dịch vụ chuyển phát đặc biệt qua Townsend & Co. tại Jemulpo (nay là Incheon), bất chấp chi phí đắt đỏ hơn. Khi một lá thư có thể bị mất vì một kẽ hở trong hệ thống, thì việc giữ an toàn cho mảnh giấy ấy đã trở thành một nhiệm vụ quan trọng không kém việc viết nó.

Đến năm 1895, Hàn Quốc chính thức ra mắt dịch vụ bưu chính quốc gia, mở đầu một thời kỳ mới trong việc kết nối thông tin. Hệ thống ban đầu đơn giản: thư gửi đến Seoul hai lần mỗi ngày, thư từ Jemulpo được gửi và nhận trong cùng ngày. Mạng lưới sau đó mở rộng đến Suwon và Songdo (Kaesong) đặt nền móng cho bưu chính hiện đại tại Hàn Quốc.
Những người đưa thư những anh hùng thầm lặng
Thế nhưng phía sau sự vận hành của hệ thống ấy lại là những con người ít khi được nhắc đến các người đưa thư. Họ không chỉ mang theo những phong thư nhỏ, mà còn gánh vác trên vai cả trách nhiệm, rủi ro và đôi khi là nguy hiểm đến tính mạng.
Trong hệ thống lương bổng thời ấy, một người đưa thư chỉ nhận được khoảng 7 yên mỗi tháng, trong khi các cố vấn Nhật Bản nhận tới 100 yên. Tuy nhiên, người đưa thư đến Suwon và Songdo được trả 15 yên, vì họ phải đi bộ đường dài. Công việc tưởng chừng đơn giản ấy lại đầy rẫy hiểm họa: từ nguy cơ bị cướp, bị hành hung, đến việc phải đối mặt với những hình phạt nặng nề nếu vô tình làm mất thư. Một người đưa thư có thể bị phạt roi công khai, nộp tiền phạt hoặc thậm chí ngồi tù trong bối cảnh các nhà tù Hàn Quốc thời ấy nổi tiếng khắc nghiệt.

Có nơi, sự tức giận với chính quyền được trút lên… chính bưu điện. Có nơi, người dân phá hủy cả trụ sở bưu chính, và người quản lý buộc phải trốn thoát trong khi toàn bộ thư từ bị thất lạc. Những sự kiện ấy cho thấy: thư tín không còn là chuyện cá nhân, mà đã trở thành biểu tượng của lòng tin và lòng tin ấy, rất mong manh.
Di sản văn hóa kết nối trong thời đại kỹ thuật số
Ngày nay, khi mọi liên lạc chỉ cần vài giây để đến nơi, người ta dễ quên rằng đã từng có một thời mỗi lá thư là một cuộc hành trình đầy thử thách. Và cũng dễ quên rằng, phía sau một lá thư đến nơi trọn vẹn là một người đưa thư thầm lặng, bền bỉ và tận tụy người góp phần xây dựng nên một hạ tầng kết nối xã hội, trước cả khi internet xuất hiện.
Câu chuyện bưu điện Hàn Quốc không chỉ là một phần lịch sử hành chính mà là một lát cắt văn hóa, một biểu tượng của hành trình giao tiếp trong một xã hội đang chuyển mình. Và trong hành trình ấy, những người đưa thư xứng đáng được nhớ đến như những người hùng không tên những kẻ đã cõng trên lưng những mảnh giấy nhỏ, nhưng nối liền những khoảng cách rất lớn.
Khi những chiếc bưu thiếp chỉ còn là món lưu niệm trong tiệm sách hoặc những lá thư tay trở thành điều xa xỉ giữa thời đại kỹ thuật số, có lẽ chúng ta càng nên nhìn lại giá trị của kết nối con người. Lịch sử bưu điện Hàn Quốc không chỉ là câu chuyện về một ngành nghề mà là một tấm gương phản chiếu cách một xã hội học cách lắng nghe, gửi đi và chờ đợi nhau.
Bình luận 0

Văn hóa
Đắm mình vào triển lãm Vangoh tại Hàn

Dã ngoại mùa xuân tại Gwanghalluwon chỉ với 5.000 Won

Chữa lành cùng thú cưng giữa rừng xanh tại Yangpyeong

Khi một ly bia nói lên cả cơ chế thị trường

Điện ảnh Hàn: Từ Nỗi Bất An Tập Thể Đến Sự Phản Kháng Văn Hóa

Lịch sử gây sốc về bưu điện Hàn Quốc thời chưa có Internet

Cộng đồng mà bạn cần biết nếu là LGBT sống tại Hàn Quốc?

Phong cách “váy mặc ngoài quần” gây bão trong giới thời trang

Tại sao người Hàn Quốc thích dùng đũa sắt?

Lễ hội Eid ul-Fitr Bangladesh lần thứ 18 tại Bucheon! 🎊

Ngày hội giao lưu văn hóa Sri Lanka tại Hwaseong! 🎉

Khi hạnh phúc nhỏ bé trở thành phản kháng nhẹ nhàng trước một xã hội “phải thành công”

Chế độ ăn uống của các vua thời Joseon sẽ như thế nào?

Xu hướng cá nhân hóa – Khi Millennials và Gen Z tìm thấy niềm vui trong sự sáng tạo

Mặt tối lạnh lẽo sau ánh hào quang thể thao Hàn Quốc
