Tản mạn trong một ngày "bị bắt" nghỉ việc
Nếu bạn hỏi một đứa hai mươi mấy tuổi như mình định nghĩa thế nào là "chạy deadline đến phát bệnh", thì xin thưa: vác ba job cùng một lúc, làm việc từ sáng tới tối mịt, rồi một ngày đẹp trời... nhập viện.

Một cú bẻ lái quá gắt, mà mình cũng phải bật cười bất lực.
Thật ra lúc nhập viện, mình không nghĩ ngợi gì nhiều. Tự động vác luôn cái laptop, bàn phím cơ theo như thể mình đang chuẩn bị đi... quán cà phê làm việc. Nằm trên giường bệnh, vừa hóng chuyện giường bên, vừa gõ gõ lên plan, trả lời email đều đều như chẳng có gì xảy ra.
Ở một khoảnh khắc nào đó, mình tự hỏi: sao mình lại quen với việc để cơ thể chịu đựng như một cái máy vậy nhỉ? Đi lòng vòng trong bệnh viện, thỉnh thoảng mình ngồi xuống một góc hành lang nghe loáng thoáng những câu chuyện buồn. Chuyện của người bác mới mổ, chuyện của cô gái trẻ chờ kết quả xét nghiệm...
Có những câu chuyện nghe rồi tự dưng thấy lòng mình trĩu xuống – một loại buồn lạ lẫm, không ồn ào, không cần gọi tên. Thế là giữa những nhịp suy tư ấy, mình tự nhủ: Ổn thôi mà. Dạo này mình cũng ổn đấy chứ?
Ổn... nhưng chắc không phải theo cách mình vẫn nghĩ. Quản trị sức khỏe thì đúng là cần, nhưng quản trị cảm xúc – mood – mới là thứ tinh vi và dễ bị bỏ quên nhất. Một thân thể khỏe mạnh không đảm bảo cho một tâm hồn yên ổn.

Nên mình quyết định: thoát viện một hôm. Khoác áo nhẹ, lững thững ra phố. Một quán bánh nổi tiếng ở quận 1 đã lâu mình muốn ghé nhưng cứ lần lữa. Hôm đó, mình bước vào, chọn vài chiếc bánh nhỏ xinh, gọi thêm một bình trà hoa thơm ngát.
Ngồi bên ô cửa, thả trôi ánh nhìn ra phố xá. Không gấp gáp. Không cần vội vã. Bánh mềm, trà dịu, và lòng cũng thế.
Rồi mình gói những điều ngọt ngào đó mang về nhà, như một lời nhắc: đôi khi chăm sóc bản thân không chỉ là uống thuốc, đi ngủ sớm hay kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Mà còn là những lúc "ngẩn ngơ" một chút, chiều chuộng những cảm xúc nhỏ bé trong mình.
Chắc là lớn lên rồi, mới thấy: làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng học cách tử tế với chính mình còn quan trọng hơn.
Bình luận 0

Tám chuyện
Tiền bạc và Tình yêu: Lộ trình thông minh cho những quyết định quan trọng nhất của cuộc đời

Từ Yêu Tinh đến Ma Quái: Những Sinh Vật Kỳ Bí trong Truyện Dân Gian Hàn Quốc

10 Công Việc Có Thể Biến Mất Trong 5 Năm Tới và Cách Để Bạn Dẫn Đầu

Trong màn ra mắt tại Mỹ của một tác giả Hàn Quốc, những thú vui kỳ lạ trỗi dậy theo cách đáng sợ.

Bà nội của đồng nghiệp tôi phản đối bạn gái của anh ấy vì cô ấy thừa cân – Bà ấy có lý do chính đáng không?

Trải nghiệm phòng tắm hơi Hàn Quốc: Điều bạn không nên bỏ lỡ!

Khiến tâm trí bạn vặn xoắn. Dù nhiều năm trôi qua, The Good Son vẫn buộc người đọc phải ngoái nhìn với một cảm giác do dự

REBOOT vào một đêm Chủ Nhật tình cờ...

Những Câu Chuyện Kinh Dị Hàn Quốc & Truyền Thuyết Đô Thị Rợn Gai Ốc

Hãy mượn sách (Thay vì mua)

Lời cảnh tỉnh 500 đô la: Chiếc nhẫn Samsung Galaxy đã khiến tôi nhận ra mức độ căng thẳng của mình như thế nào

Tôi yêu con mình, nhưng tôi hối tiếc vì đã có con. Làm sao tôi có thể chấp nhận cuộc sống của mình với vai trò là một bậc cha mẹ?

Một lá thư gửi bản thân trong tương lai: "Tôi hy vọng bạn có quyền tự do để nói không"

"If You Want to Eat a Red Apple" (Nếu bạn muốn ăn một trái táo đỏ) trở thành tác phẩm Hàn Quốc đầu tiên giành giải Bologna Ragazzi Opera Prima

Cảm nhận vẻ đẹp rực rỡ nhuốm màu đau thương trong từng trang tiểu thuyết “White Mulberry” của nhà văn Rosa Kwon Easton
