Một món đồ… thay đổi cả cách mình cảm nhận công việc
Lúc còn làm việc trong văn phòng, mình không mấy quan tâm đến bàn phím. Cái gì gõ được là dùng, mấy năm trời gắn bó với chiếc laptop phím nông, gõ "cạch cạch" cứng đơ vẫn thấy ổn.
Nhưng kể từ khi chuyển sang làm toàn thời gian, dành phần lớn thời gian trước màn hình, ngón tay chạy trên phím từ sáng đến khuya, mọi thứ bỗng không còn "ổn" như trước nữa.
Mình làm hình ảnh tức là không chỉ gõ chữ, mà còn dùng bàn phím cho thao tác nhanh, phím tắt, chuyển công cụ liên tục.
Vậy nên khi bắt đầu cảm thấy cổ tay đau, đầu ngón tay ê ê, tâm trạng tụt không phanh chỉ vì... phím kẹt, mình biết đã đến lúc phải đầu tư nghiêm túc hơn.
Từ bàn phím "mặc định" đến bàn phím của riêng mình Chiếc bàn phím cơ đầu tiên mình không quá đắt, nhưng lúc đó vẫn khiến mình đắn đo mấy ngày. Nhưng ngay khi gõ thử dòng chữ đầu tiên, mình hiểu vì sao người ta lại nghiện bàn phím cơ đến thế.
Cảm giác tay như trượt trên bề mặt mềm mượt, phím nảy đều, tiếng gõ không quá ồn nhưng đủ để tạo nhịp.
Chưa bao giờ mình nghĩ chỉ một thay đổi nhỏ lại khiến mình... muốn làm việc hơn. Mỗi lần mở máy, đặt tay lên bàn phím, là thấy tinh thần khác hẳn. Từ từ, mình bắt đầu thấy những thứ trước đây tưởng như "quen rồi thì chịu" – hóa ra vẫn có thể thay đổi.

Cái cảm giác “được chiều chuộng” bởi thiết bị mình dùng mỗi ngày, thật sự khiến mình yêu công việc hơn.
Và rồi… mình lên đời Chẳng bao lâu sau, mình lại "lỡ tay" nâng cấp lên chiếc bàn phím mới, gấp ba lần chiếc đầu tiên. Có đắn đo không? Có. Nhưng sau khi nhận hàng, cắm vào máy và bắt đầu gõ lại tên file, mình thấy... ừ, đáng.
Phím mượt đến mức cảm giác như không phải mình đang gõ, mà là ý tưởng đang tự trôi ra theo từng lần chạm. Những lúc bí ý tưởng, thay vì nằm vật ra ghế than thân trách phận, mình lại ngồi gõ bâng quơ vài dòng vào Note. Có lúc chẳng viết được gì, nhưng tay chạm phím thôi cũng thấy nhẹ đầu hơn.
Một món đồ – nhiều lớp nghĩa Làm freelancer, có rất nhiều ngày cảm thấy bấp bênh. Lúc rảnh quá, lúc bận không ngẩng đầu, có khi một dự án sửa ba mươi lần vẫn không xong. Nhưng những lúc như thế, có một món đồ khiến mình muốn quay lại bàn làm việc, lại muốn gõ thêm vài dòng, thử thêm một layout – thì đó không đơn thuần là bàn phím nữa. Đó là nơi mình bắt đầu lại từ đầu mỗi ngày.
"Người giỏi không đổ thừa công cụ" – nhưng người sống lâu thì cần công cụ tốt Câu nói "pro không đổ lỗi cho thiết bị" mình nghe nhiều, và đúng, nhưng không đủ.
Vì khi công cụ tốt, mình không cần viện cớ để trì hoãn nữa. Tay không đau, mắt không mỏi, và đầu óc không bực vì một chiếc phím bị kẹt – chỉ vậy thôi là đã nhẹ được rất nhiều. Có người mua đồng hồ xịn để ngắm, có người nâng cấp PC để chơi game.
Còn mình, mình chọn bàn phím cơ – để mỗi ngày công việc không chỉ là thứ phải làm, mà là thứ mình có thể tận hưởng.
Vậy nên nếu ai hỏi, “Bàn phím thôi mà, cần gì phải cầu kỳ thế?” – mình sẽ chỉ cười và nói: “Ờ thì... cũng giống như bạn không thể pha cà phê ngon trong cái phin ấy.” ☕⌨️
Gõ nhẹ – ý tưởng chạy. Gõ sâu – tâm trạng đổi. Ai nói chỉ là bàn phím?
Bình luận 0

Tám chuyện
Tiền bạc và Tình yêu: Lộ trình thông minh cho những quyết định quan trọng nhất của cuộc đời

Từ Yêu Tinh đến Ma Quái: Những Sinh Vật Kỳ Bí trong Truyện Dân Gian Hàn Quốc

10 Công Việc Có Thể Biến Mất Trong 5 Năm Tới và Cách Để Bạn Dẫn Đầu

Trong màn ra mắt tại Mỹ của một tác giả Hàn Quốc, những thú vui kỳ lạ trỗi dậy theo cách đáng sợ.

Bà nội của đồng nghiệp tôi phản đối bạn gái của anh ấy vì cô ấy thừa cân – Bà ấy có lý do chính đáng không?

Trải nghiệm phòng tắm hơi Hàn Quốc: Điều bạn không nên bỏ lỡ!

Khiến tâm trí bạn vặn xoắn. Dù nhiều năm trôi qua, The Good Son vẫn buộc người đọc phải ngoái nhìn với một cảm giác do dự

REBOOT vào một đêm Chủ Nhật tình cờ...

Những Câu Chuyện Kinh Dị Hàn Quốc & Truyền Thuyết Đô Thị Rợn Gai Ốc

Hãy mượn sách (Thay vì mua)

Lời cảnh tỉnh 500 đô la: Chiếc nhẫn Samsung Galaxy đã khiến tôi nhận ra mức độ căng thẳng của mình như thế nào

Tôi yêu con mình, nhưng tôi hối tiếc vì đã có con. Làm sao tôi có thể chấp nhận cuộc sống của mình với vai trò là một bậc cha mẹ?

Một lá thư gửi bản thân trong tương lai: "Tôi hy vọng bạn có quyền tự do để nói không"

"If You Want to Eat a Red Apple" (Nếu bạn muốn ăn một trái táo đỏ) trở thành tác phẩm Hàn Quốc đầu tiên giành giải Bologna Ragazzi Opera Prima

Cảm nhận vẻ đẹp rực rỡ nhuốm màu đau thương trong từng trang tiểu thuyết “White Mulberry” của nhà văn Rosa Kwon Easton
