(Tâm sự) Những ngày làm không thấy mặt trời để trả khoản nợ 2 tỷ – Ai cũng có lúc lầm đường, quan trọng là có dám bước tiếp không?
Chào mọi người, hôm nay mình muốn chia sẻ một câu chuyện của bản thân. Không phải để than khổ hay kể lể, chỉ là mình nghĩ có thể ai đó cũng đang rơi vào hoàn cảnh như mình đã từng và nếu một chút trải lòng này có thể giúp ai đó tìm thấy hướng đi, thì mình đã vui lắm rồi.
Ngược thời gian vào giai đoạn ba năm trước, thú vui “điện thoại nằm ngang” lại cuốn mình vào khốn cùng khi tài khoản mình đạt điểm âm 2 tỷ. Mình mất hết: Gia đình thất vọng, bạn bè xa lánh, chính mình cũng không còn dám nhìn vào gương.
Lúc đó, mình chỉ có hai lựa chọn: Chạy trốn hay đối mặt? Và mình chọn đối mặt, bằng cách sang Hàn làm việc, mong có thể trả nợ và làm lại cuộc đời.
Mình đến Hàn theo diện visa lao động E-9, vào làm trong 1 xưởng thực phẩm. Công việc vất vả hơn mình tưởng tượng rất nhiều:
- Ca làm từ 7h tối đến 7h sáng, đứng 10-12 tiếng liên tục, tay chân lúc nào cũng tê cứng vì làm trong kho lạnh
- Không có ngày nghỉ, ai rủ đi chơi cũng từ chối, vì chỉ muốn làm thêm giờ để có nhiều tiền hơn
- Một ngày ngủ chưa đến 4 tiếng, ăn uống qua loa, sức khoẻ xuống dốc thấy rõ nhưng không dám than vãn
Có những hôm tan ca bước ra đường, trời vẫn tối đen, không biết là mình vừa xong một ngày hay chuẩn bị bước vào một ngày mới nữa. Có những lúc, mình tự hỏi: Mình có đang sống không, hay chỉ đang tồn tại?
Nhưng rồi mình nhận ra: Không ai cứu mình ngoài chính mình. Và thật may, dù mệt mỏi nhưng mình không hề đơn độc. Ở xưởng, có nhiều anh chị người Việt, ai cũng từng trải qua những ngày vất vả như mình. Có người bảo: “Ai qua đây cũng vì một lý do nào đó. Mình không còn đường lùi thì cứ đi tiếp thôi.”
Từ đó, mình không còn chỉ cắm đầu vào công việc mà học dần tiếng Hàn (kể cả lúc giải lao chút ít, mình vẫn cố nạp một ít từ vựng), tìm hiểu luật lao động, học cách cân bằng cuộc sống. Sau gần 3 năm, mình đã gần trả hết nợ, có thể thở phào nhẹ nhõm lần đầu tiên sau nhiều năm.
Tối đó, phần thưởng của mình là... không làm gì cả. Đúng vậy, mình đã không làm gì! Không học, không tăng ca, không mở tài liệu tiếng Hàn. Mình nằm dài, tắt điện thoại, để đầu óc trống rỗng một tối. Lần đầu tiên sau nhiều năm, mình cho phép mình sống như người “bình thường”. Nhưng chỉ một đêm thôi. Sáng hôm sau lại dậy sớm, lại nghĩ về tiền. Cái nghèo không ngủ quên.
Ngay lúc này ngồi viết những dòng này, mình không tự hào về quá khứ, nhưng mình tự hào vì mình đã không bỏ cuộc.
✨ Nếu bạn cũng đang bế tắc, hãy nhớ
✨ Sai thì sửa, quan trọng là đừng bỏ cuộc
✨ Không gì là không thể, chỉ cần bạn có ý chí
✨ Bạn không cô đơn, luôn có người sẵn sàng giúp đỡ, chỉ cần bạn dám mở lời
Bình luận 8

Tám chuyện
Xa quê, gần nỗi nhớ: Vì sao lao động Việt tại Hàn dễ stress?

Tranh cãi TikTok gây ảnh hưởng tâm lý "phá hoại" đối với trẻ vị thành niên

Nhân viên sân bay Hàn đình công từ 19/9 suốt Tết Trung Thu... tin chuẩn không vậy mọi người?

Hari Won được báo Hàn tung hô là biểu tượng Hallyu ở Việt Nam: Thực tế có đúng vậy không ta?

Bí mật dáng vóc không tuổi của sao nữ Hàn

Phòng Yoga Ananda Của Lee Hyori Gây Bão Mạng Xã Hội

Tôi sinh ra ở Hàn Quốc, nói tiếng Hàn, sống như người Hàn nhưng không được gọi là người Hàn

(Topic) Ngoại hình ưa nhìn ở Hàn Quốc có thật sự là một lợi thế?

Thừa thắng xông lên 🔥 YOONA (SNSD) TỔ CHỨC FAN MEETING TẠI TP.HCM THÁNG 10 NÀY 🔥

Có phải người Hàn Quốc quá quan tâm tới người nổi tiếng?

Chip não cấy ghép đã có thể đọc được suy nghĩ thầm kín, chuyên gia tiết lộ bí mật kinh hoàng

Sếp đang dùng AI để theo dõi hiệu suất của bạn, bạn đã biết chưa?

Loài cá xấu xí nhất thế giới đây nè mọi người 🐟

Có ai đọc Tam Quốc không, đây là nhân vật mà mình thấy ít người để ý nhưng góp phần thay đổi vận mệnh cả một triều đại

Khi món Việt lên sóng Hàn Quốc có cả món thịt mà nhiều người nghe phải khóc thét
