[SOI PHIM] Khi mình xem lại "Reply 1988" lần thứ 3
Lần đầu tôi xem Reply 1988 là vào một mùa hè rảnh rỗi khi mình vẫn còn là một đứa học sinh cấp 3, sống cùng bố mẹ và ăn cơm mẹ nấu mỗi ngày. Lúc đó mình hoàn toàn chẳng nghĩ quá nhiều đến lúc tự lập và tự mình nấu những bữa cơm. Khi đó, mình đã cười thật nhiều với những trò ngốc nghếch của Duk Sun, bật khóc vì tình cảm dở dang của Jung Hwan và lặng người đi khi nghe bố của Duk Sun nói: “Bố cũng mới lần đầu làm bố, nên con gái à… hãy tha thứ cho bố mẹ.”
Nhưng lần thứ ba mình xem lại, là khi mình đã rời khỏi ngôi nhà ấy, dọn đến một thành phố khác, sống trong một căn phòng nhỏ, với gói mì gác bếp và tiếng im lặng mỗi tối.
Và cũng là lúc mình nhận ra… lần xem này không giống lần trước nữa.

Có một điều kỳ lạ về Reply 1988, đó là khi bạn càng lớn, nó càng nhiều tầng nghĩa hơn. Những điều trước kia bạn chỉ lướt qua, giờ lại khiến tim bạn lặng đi một nhịp. Ngày xưa, mình chỉ thấy nó dễ thương. Giờ thì mình thấy nó rất đời, rất thực và cũng đầy dịu dàng. Dịu dàng như cách mẹ Duk Sun thắt lại khăn cho chồng mỗi sáng sớm. Như cách bố Sun Woo lặng lẽ để lại vài đồng trong chiếc hộp tiết kiệm cũ. Như cách cả xóm nhỏ cùng ngồi ăn mì gói dưới ánh đèn vàng mờ, chẳng cần điều gì nhiều nhặn, nhưng lòng lại đủ đầy đến lạ.
Giữa bộn bề deadline, giữa những buổi sáng ngủ dậy mà chẳng có tiếng ai gọi “Ăn sáng đi con”, giữa hàng loạt tin nhắn chưa trả lời và giấc ngủ chập chờn, mình chọn xem lại Reply 1988 như một cách trốn chạy. Nhưng không ngờ, bộ phim ấy không chỉ cho mình nơi để trốn, mà còn chỉ lối mình về.
Lần xem thứba này, mình để ý nhiều hơn đến những điều nhỏ: tiếng dép kéo lê ngoài sân, tiếng cười lanh lảnh của Duk Sun mỗi khi chọc ghẹo bạn, những bữa cơm dù đơn sơ nhưng luôn đủ người ngồi quây quần.
Có những thứ, ngày xưa mình chẳng buồn quan tâm, giờ lại khiến mình rưng rưng…
Mình đã nghĩ nhiều về nhóm bạn năm người ấy: Duk Sun, Jung Hwan, Dong Ryong, Sun Woo và Taek. Mỗi người một kiểu tính cách, một hướng đi khác nhau, nhưng họ vẫn cứ ngồi lại với nhau, cùng ăn mì, cùng cười, cùng im lặng. Ở tuổi trưởng thành, bạn bè dần rơi rụng như lá mùa thu. Không phải vì hết thương, mà vì ai cũng mải miết lớn lên, mải miết sống. Nhưng xem lại Reply 1988, mình hiểu: tình bạn đẹp không phải là tình bạn luôn kề bên, mà là tình bạn vẫn còn đó, dẫu cho bạn không còn kề bên.
Có một cảnh tôi không thể nào quên: bố Duk Sun thẫn thờ trên chiếc ghế đá, sau buổi tiệc nghỉ hưu, tay cầm tấm kỷ niệm chương có dòng chữ “Cảm ơn bố”. Ông không nói gì, chỉ ngồi đó, mắt hoe đỏ, như thể cả cuộc đời làm cha, cuối cùng cũng được công nhận bằng một lời cảm ơn.
Mình nhớ bố tôi kinh khủng, người chẳng bao giờ nói “bố yêu con”, nhưng chưa bao giờ để tôi thiếu một đồng tiền học. Mình nhớ mẹ da diết, người lúc nào cũng nhắn đi nhắn lại đúng một dòng “Ăn gì chưa con?”, nhưng lại gửi kèm cả đoạn link dạy cách nấu canh, nấu thịt, luôn lo con sẽ đói.
Mình tự hỏi, đã bao giờ mình nói lời cảm ơn chưa nhỉ?
Reply 1988 không có cao trào, cũng chẳng có nhân vật phản diện. Nhưng chính sự bình thường đó, lại khiến nó chạm được vào những điều sâu nhất trong lòng người. Lần thứ ba xem lại, mình không còn mong chờ kết thúc của tình yêu ai sẽ đến với ai. Mình chỉ muốn dừng lại ở một phân cảnh nào đó, ở những ngày tháng êm đềm, ở một khu phố cũ, nơi có năm gia đình, có năm đứa trẻ, có cả một tuổi thơ nằm lại.
Mình tin, ai rồi cũng sẽ có một lần quay lại với Reply 1988. Không phải vì hết phim để xem, mà là vì trái tim cần một chốn để lặng đi, để nhớ, để thương và để biết mình từng được yêu thương nhiều đến thế nào.
Nếu bạn đang mỏi mệt, đang cảm thấy lòng trống rỗng, hãy thử bật lại Reply 1988. Không phải để giải trí, mà để chạm vào điều gì đó rất cũ.. nhưng chưa bao giờ mất đi trong bạn.
Bình luận 0

Tám chuyện
Trong tự nhiên, các đám cháy rừng theo chu kỳ là... cần thiết.

Niềm vui nhất thời hay vết xước bản quyền?

Đừng cố gắng làm bạn với sếp

Sao dạo này mấy ông lớn Big Tech cứ đua nhau qua Hàn Quốc vậy ta?

🔥 Cháy rừng ở Hàn Quốc và phản ứng vô cảm, phi nhân văn đáng suy ngẫm

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Hàn Quốc...

Những điều người Hàn Quốc không thích về văn hóa và con người...Hàn Quốc!

Lịch sử ngành công nghiệp mì ăn liền Hàn Quốc: Hành trình từ món ăn bình dân đến biểu tượng văn hóa

PC Bang tại Hàn Quốc đang thay đổi như thế nào?

Quế – Hy vọng mới trong việc giảm đau nửa đầu mãn tính

[Góc bình phẩm] "When The Stars Gossip" – Vì sao một bom tấn hàng chục triệu đô lại thất bại?
![[Góc bình phẩm] "When The Stars Gossip" – Vì sao một bom tấn hàng chục triệu đô lại thất bại?](https://occ-0-8407-90.1.nflxso.net/dnm/api/v6/E8vDc_W8CLv7-yMQu8KMEC7Rrr8/AAAABbIntJH8OcnydoegPGndu54TFV50vNgDaxJ-SeJWxJwk6KSNxKgDuiLP8PO4hiBA-_DAWdJf01UapR1z6geqqB6IG8rnvivekug2.jpg?r=886?thumbnail)
Bí ẩn món đồ “cháy hàng” ở Myeongdong khiến du khách săn lùng?

Tại sao nhiều nạn nhân của các vụ giết người là phụ nữ?

Vì sao tôi yêu...tiền mặt.

Lần đầu tiên tôi thấy tiếc… vì không học giỏi Hóa hơn
