REVIEW SÁCH: TÔI MUỐN CHẾT NHƯNG TÔI MUỐN ĂN TTEOKBOKKI (2022) CỦA BAEK SEHEE – MỘT NHÀ VĂN HÀN QUỐC VỚI SỰ KHẮC HỌA CHÂN THỰC VỀ SỨC KHỎE TÂM LÝ

Nhà văn Hàn Quốc Baek Sehee có cả tương lai phía trước. Cô là một giám đốc mạng xã hội trẻ tuổi đầy thành công tại một nhà xuất bản, nơi sếp của cô dường như thực sự quan tâm đến cô. Thế nhưng, dù có bạn bè yêu thương và một gia đình quan tâm, cô vẫn cảm thấy lạc lõng. Cô luôn chìm trong cảm giác trầm uất, kiệt quệ, lo lắng và tự ti. Bên ngoài, cô khoác lên mình một chiếc mặt nạ hoàn hảo trước những người thân yêu, những người hoàn toàn không biết cô đang phải chịu đựng nỗi đau gì.
Để tìm câu trả lời, cô quyết định tìm đến bác sĩ tâm lý. Cô có vấn đề gì vậy? Những rối loạn này không thể là bình thường, đúng không?
“Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Muốn Ăn Tteokbokki” (2022) là sự kết hợp tuyệt vời giữa hồi ký và sách tự giúp của Baek Sehee. Cuốn sách nhanh chóng trở thành một hiện tượng bestseller tại Hàn Quốc và thậm chí còn được một thành viên BTS khuyên đọc. Hàn Quốc vốn nổi tiếng với thái độ thờ ơ đối với sức khỏe tâm lý và môi trường làm việc, xã hội đầy căng thẳng – một trong những nguyên nhân dẫn đến tỷ lệ tự tử cao ở giới trẻ. Với cuốn sách này, Baek Sehee mong muốn vén bức màn che phủ những vấn đề sức khỏe tâm lý vốn bị kỳ thị trong xã hội.
Dưới sự chuyển ngữ mượt mà của dịch giả Anton Hur, “Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Muốn Ăn Tteokbokki” không chỉ truyền cảm hứng mà còn mở ra một góc nhìn sâu sắc về thế giới nội tâm của một con người đầy tổn thương – một người mà chúng ta không thể không đồng cảm.

Là một người sống và làm việc tại Hàn Quốc, tôi nhận thấy rằng món ăn vặt Hàn Quốc mang lại sự an ủi nhất, có thể thưởng thức vào bất kỳ thời điểm nào trong ngày, chính là tteokbokki – những chiếc bánh gạo dai dai, đôi khi cay nồng. Trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất, Baek tìm đến một đĩa tteokbokki quen thuộc, để rồi hương vị ấy ôm lấy dạ dày cô như một cái ôm ấm áp, đầy hoài niệm, khiến cô muốn ở lại thế gian này lâu hơn một chút.
Bác sĩ tâm lý nhanh chóng chẩn đoán Baek mắc chứng trầm cảm dai dẳng, còn gọi là rối loạn khí sắc (dysthymia). Baek mô tả tình trạng của mình như một cảm giác “trống rỗng,” một thế giới mãi mãi mắc kẹt trong blue-hour (khoảnh khắc chạng vạng buồn bã), nơi cô luôn “ám ảnh lo lắng” về cách người khác nhìn nhận hành động và ngoại hình của mình. Để chống lại tình trạng “mất trí nhớ” xảy ra khi căng thẳng cao độ, Baek ghi lại các buổi trị liệu kéo dài 12 tuần với bác sĩ tâm lý. Sau đó, cô tiếp tục hành trình trị liệu kéo dài hàng thập kỷ để đối diện với sức khỏe tinh thần của mình. Trong khoảng thời gian suy ngẫm ấy, cô quyết định tổng hợp các bản ghi này thành sách, với hy vọng có thể giúp đỡ những ai đang cần.
Ẩm thực mang đến cho Baek niềm vui – một điều mà tất cả chúng ta đều có thể đồng cảm. Tuy nhiên, là một phụ nữ trẻ ở Hàn Quốc, nơi xã hội bị ám ảnh bởi ngoại hình và những tiêu chuẩn giới tính khắt khe, cô lại cảm thấy tội lỗi với cơ chế đối phó của mình. Baek chia sẻ về những cuộc đấu tranh với chứng rối loạn ăn uống và ăn uống vô độ. Những suy nghĩ của cô dần trở nên mất kiểm soát, cuộn xoáy trong một mớ hỗn độn đầy u tối khi đối diện với bác sĩ tâm lý: “Họ ghét tôi. Tôi thật kinh khủng.”
Baek phần nào nhận thức được tác động của mạng xã hội và xã hội hiện đại đối với hình ảnh bản thân vốn đã mong manh của cô, càng làm sâu thêm những vết nứt sẵn có. Cô bộc bạch: “Tôi muốn yêu gương mặt của mình, nhưng tôi lại thích những gương mặt khác đến mức tôi không thể thấy mình đẹp.” Sự đơn giản hóa con người có lẽ là một trong những hệ quả nghiêm trọng nhất của mạng xã hội. Chúng ta không đơn thuần là xấu hay đẹp – mọi thứ không bao giờ đơn giản như vậy. Một cách tinh tế, bác sĩ tâm lý của Baek đề cập đến sự ảo tưởng này khi giải thích rằng: “Những gương mặt bạn thích có thể thật sự rất đẹp, nhưng những gương mặt bạn không thích cũng có thể đẹp theo cách riêng của chúng.”
Những trang viết của Baek giúp bình thường hóa sự lo âu và căng thẳng trong cuộc sống. Cuốn sách mạnh mẽ này chính là sự thanh tẩy tinh thần của Baek, nơi cô dốc hết tâm tư vào từng trang giấy, nhắc nhở độc giả rằng chúng ta không hề hỏng hóc hay khiếm khuyết một cách không thể sửa chữa. Cảm giác không hoàn hảo, cảm giác trầm uất – tất cả đều là một phần trong bức tranh phức tạp đến vô tận của trải nghiệm con người.
Câu chuyện của Baek không kết thúc bằng một “phép chữa lành.” Cô không khẳng định rằng mình đã thoát khỏi trầm cảm và lo âu. Cô nhận ra rằng không có một phương thuốc thần kỳ, không có một bác sĩ tâm lý nào có thể “sửa chữa” cô hoàn toàn. Cuối cùng, cô chỉ đơn giản tiếp tục hành trình không ngừng của yêu thương bản thân và phát triển cá nhân. Có lẽ thông điệp lớn nhất của cuốn sách này chính là hãy tìm đến người khác khi ta cần, hãy suy ngẫm về nỗi đau của mình, và hãy tìm niềm an ủi trong những điều giản đơn nhất – như một đĩa tteokbokki mềm dẻo, cay nồng.
Bình luận 0

Tám chuyện
Soju có phải được làm từ gạo? Sự thật có thể khiến nhiều người "té ngửa"

Hiểu luật nên là một đặc quyền

TOP NHỮNG CÂU HỎI PHONG ẤN NGƯỜI HÀN

Các chứng bệnh tâm lý có đang thực sự được quan tâm tại Hàn Quốc?
Vấn đề bài ngoại ở Hàn Quốc: Người Hàn không thân thiện như bạn nghĩ?

Những thay đổi tích cực với cộng đồng LGBT+ của xã hội Hàn Quốc

Hôm nay con cảm thấy thế nào?

Công Việc Bán Thời Gian Gây Sốc Khi 10 Ngày Nhận Gần 8 Triệu Won

10 quy tắc bất thành văn dành cho người nước ngoài muốn làm việc tại Hàn Quốc

Làm gì khi đi date với người Hàn Quốc?

Bạn Đã Sẵn Sàng Nắm Lấy “Mỏ Vàng” 2025?

Trang nhật ký người mẹ để lại cho con trước khi ra đi ở tuổi 43 (Note in a journal from my mom who just passed at 43)

Bay về Sài Gòn qua Tân Sơn Nhất: Mọi người thấy sao?

Hàn Quốc tuyết rơi tháng 3, mình có chút nhớ nhà.

TOP 10 KỸ NĂNG KHÔNG LO THẤT NGHIỆP Ở HÀN QUỐC
