Cô dâu Việt ở Hàn: Kết hôn mai mối như bóc trúng “túi mù” : Hên thì hạnh phúc, xui thì cả đời nhẫn nhục
Nhiều cô dâu Việt lấy chồng Hàn qua mai mối như chơi trò hên xui: hạnh phúc ít, đau khổ nhiều. Chênh lệch tài chính, bị kiểm soát, lặng câm nhịn nhục vì không dám ly hôn.

Người ta thường nói hôn nhân là chuyện cả đời, là kết quả của tình yêu, của sự thấu hiểu và đồng hành. Nhưng đối với không ít cô gái Việt lấy chồng Hàn qua mai mối, hôn nhân lại giống như một trò may rủi, chẳng khác nào bóc trúng “túi mù”. Hên thì gặp được người tử tế, biết yêu thương, cuộc đời sang trang tươi đẹp. Xui thì như rơi xuống hố sâu, chẳng thấy đường ra, chẳng dám kêu ai, chỉ còn biết âm thầm chịu đựng.
Thực tế thì nhiều cô dâu Việt vốn xuất thân trong gia cảnh khó khăn. Ở quê, cơ hội làm ăn không nhiều, học hành dang dở, công việc bấp bênh. Khi có người giới thiệu lấy chồng Hàn Quốc : nghe nào là “sang xứ người”, “đổi đời”, “có tiền gửi về cho cha mẹ” thì nhiều cô gái coi đó như một tấm vé hy vọng. Nhưng mấy ai hiểu được rằng, đằng sau những lời hứa hẹn kia, là cả một canh bạc lớn với cuộc đời. Người ta ví von là “lấy chồng như rẽ sang một lối”, nhưng trong trường hợp này, nó giống như nhắm mắt đưa chân, cầu mong ông trời thương mà ban cho một con đường bớt gập ghềnh.
Có những cô gái may mắn thật sự. Họ gặp được người chồng hiền lành, dù kinh tế không giàu có gì nhưng biết yêu thương, trân trọng. Họ có một gia đình nhỏ, con cái, tuy không sang chảnh nhưng bình yên. Nhưng số này, xin thưa, không nhiều. Đa phần, cuộc sống không màu hồng như mấy lời quảng cáo của mấy trung tâm môi giới.

Có người lấy chồng giàu, nhưng lại bị kiểm soát như tù nhân. Chồng không cho đi làm, chỉ phát thẻ rồi ấn định từng đồng chi tiêu. Đụng vào tiền là sợ run, vì nếu lỡ mua thêm một cái áo, một thỏi son, thì thế nào cũng bị chì chiết: “Tiền tôi làm ra, cô tiêu hoang phí cái gì?” Lúc đó, cầm cái thẻ trong tay mà thấy mình như đang sống nhờ, sống gửi, chẳng có chút tự do nào.

Có người lấy chồng nghèo, thì khổ đủ bề. Chồng thất nghiệp, rượu chè, thậm chí cờ bạc. Nợ nần chồng chất, nhà cửa lụp xụp, cơm bữa có bữa không. Thế nhưng, vì nhà bên Việt Nam cũng nghèo, nên những cô dâu này đâu dám ly hôn. Ly hôn thì về nước, chẳng biết xoay sở sao, chẳng còn mặt mũi nào với bà con hàng xóm. Thế là họ chọn cách im lặng, cắn răng chịu đựng. Ngày qua ngày, họ trở thành cái bóng trong chính ngôi nhà của mình.
Có những câu chuyện còn bi kịch hơn. Có cô gái bị lừa lấy chồng khuyết tật, thậm chí có người chồng bị bại não, gia đình cố tình giấu giếm. Đến khi cưới xong mới vỡ lẽ, nhưng lúc đó đã quá muộn. Bỏ thì không được, vì gia đình bên kia ép buộc, mà ở lại thì cuộc đời coi như chấm hết. Cái cảm giác bị biến thành món hàng, bị lừa gạt và trói chặt vào một cuộc hôn nhân không lối thoát, nó cay đắng đến mức nào? Nhưng đâu phải ai cũng có tiếng nói, ai cũng có quyền lựa chọn lại từ đầu.

Người ngoài nhìn vào, có khi lại cười cợt: “Đi lấy chồng ngoại để đổi đời mà than cái gì.” Nhưng chỉ có những cô dâu đó mới hiểu, họ đâu thật sự “đổi đời”, mà nhiều khi chỉ là đổi một hình thức khổ đau khác. Ở Việt Nam thì nghèo khó, sang Hàn Quốc thì giam mình trong căn nhà lạ, giữa những lời chì chiết và ánh mắt coi thường. Đổi đời đâu không thấy, chỉ thấy đổi một cuộc sống còn nhiều bi kịch hơn.
Cái đáng nói nhất là sự bất bình đẳng trong hôn nhân. Phụ nữ Việt bước chân sang xứ người, rào cản ngôn ngữ, văn hóa, tài chính khiến họ ở thế yếu ngay từ đầu. Có những ông chồng coi vợ như gánh nặng, như công cụ, chứ không phải người bạn đời. Họ kiểm soát mọi thứ, từ tiền bạc, bạn bè cho đến từng bước đi. Và những cô dâu, vì thương cha mẹ nghèo khó, vì sợ dư luận, vì không có chỗ dựa, nên đành ngậm ngùi cam chịu.
Nhưng im lặng không có nghĩa là hạnh phúc. Những tiếng thở dài, những đêm nằm khóc một mình, những lần bị xem thường, bị sỉ nhụcc, nó hằn vào tâm hồn, tạo thành những vết thương không bao giờ lành. Và đáng buồn là, trong mắt nhiều người, những nỗi đau ấy bị xem như chuyện thường tình, “lấy chồng ngoại thì phải chịu.”
Thật ra, tôi không phủ nhận có những cuộc hôn nhân mai mối mang lại hạnh phúc. Có những cặp đôi thật sự hợp nhau, thương nhau, và xây dựng được mái ấm bình yên. Nhưng phần đông, cuộc hôn nhân ấy giống như một canh bạc. Người ta đánh cược cả đời mình vào một lá bài, mà kết quả thì chẳng ai đoán trước được. Nếu thắng, thì mừng, còn thua thì coi như chôn vùi tuổi xuân.
Vậy thì có đáng không? Tôi nghĩ là không. Hôn nhân đáng lẽ phải là sự lựa chọn có ý thức, là nơi hai con người thật sự hiểu và yêu nhau, chứ không phải là trò hên xui như mua một cái “túi mù”. Người ta bỏ tiền ra bóc túi mù thì cùng lắm mất vài trăm nghìn, còn các cô dâu, họ bỏ ra cả một đời để đánh cược. Và nếu xui xẻo, cái giá phải trả là những năm tháng thanh xuân bị vắt kiệt trong đau khổ, trong nhẫn nhục, trong câm lặng.
Nói thì dễ, nhưng giải thoát lại khó. Không ít cô dâu muốn ly hôn, muốn rời bỏ cuộc sống bế tắc, nhưng ràng buộc kinh tế, ràng buộc gia đình khiến họ chẳng còn đường lùi. Nhà ở Việt Nam nghèo, con cái ở Hàn còn nhỏ, nếu bỏ chồng thì tương lai mịt mờ. Thế là họ lại chọn cách im lặng, để nỗi đau trở thành bí mật của riêng mình.
Và xã hội, nhiều khi lại vô tình tiếp tay cho sự im lặng đó. Người ta thích nghe chuyện tình đẹp, thích nhìn hình ảnh cô dâu Việt sống sung sướng nơi xứ người. Nhưng mấy ai muốn nhìn vào những góc tối, nơi có những người phụ nữ sống như cái bóng, không tiếng nói, không quyền lựa chọn.
Tôi kể những điều này không phải để phán xét, mà để nhắc nhở rằng hôn nhân không bao giờ nên là một canh bạc. Phụ nữ xứng đáng được yêu thương, được tôn trọng, được làm chủ cuộc đời của mình, thay vì trở thành nạn nhân của một trò mai mối đầy rủi ro. Cái gọi là “đổi đời” không thể nào xây trên nỗi nhục nhã và sự lệ thuộc.
Nếu ai đó đang nghe tôi và thấy bóng dáng mình trong những câu chuyện này, thì tôi chỉ mong bạn nhớ một điều: bạn không sai khi mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Sai chỉ là ở chỗ xã hội đã biến giấc mơ đó thành một cuộc chơi may rủi đầy cay nghiệt. Nhưng đừng bao giờ quên rằng, bạn có quyền sống xứng đáng, có quyền mưu cầu hạnh phúc thật sự chứ không phải hạnh phúc vay mượn từ ví tiền và cái họ của một người đàn ông xa lạ.
Theo Kim Chi Nha
Bình luận 0

Tám chuyện
Người Hàn có một thói quen vô cùng đơn giản nhưng luôn được các chuyên gia đặt lên hàng đầu về sức khỏe

Xin vào tập đoàn lớn và…đi xem mắt: Tưởng không liên quan mà lại giống nhau không tưởng!

Phản Ứng Cộng Đồng Hàn Quốc Về Vụ Cô Dâu Việt Nam: Chỉ Trích, Định Kiến và Tranh Luận Nảy Lửa Câu chuyện về cô dâu Việt Nam tại Namyangju, tham gia bán dâm hơn 600 lần

“Con tôi là giáo sư đấy” câu nói quen thuộc của cô bếp, hóa ra là bình phong cho hành vi không ai ngờ tới

Mình phát hiện 4 loại quần áo càng mặc lâu càng có hại, nên đừng tiếc rẻ mà giữ lại trong tủ

Ai nói trứng gà Hàn Quốc càng to càng bổ và nên mua trứng màu trắng hay màu nâu, vỉ 10 hay 30 quả?

Lightstick của G-Dragon tăng phi mã hơn cả giá vàng, có gì mà fan Việt yêu thích đến thế

Top 5 siêu phẩm phim Hàn Quốc nổi bật nhất 5 năm qua, bộ phim đầu tiên không ai là không biết

AI Agent Đang Đòi Một Ghế Trong Phòng Họp

“Cha mẹ không có lựa chọn nào khác ngoài việc yêu thương con cái của mình?" tình yêu chân chính hay lời biện hộ cho sự hư hỏng của con trẻ

AI thậm chí còn ca ngợi mại dâm bất hợp pháp, khoảng xám nguy hiểm của chất xám đang bị bào mòn

Những Điều Nhìn Vô Hại Nhưng Bạn Không Nên Thử Khi Ở Hàn

Tại sao người Hàn không nói lời từ chối trực tiếp? Khi "lòng vòng" trở thành văn hóa giao tiếp

Phía sau những bộ Hanbok ngày lễ, người nghệ nhân sẽ dần biến mất như những sợi chỉ thêu chưa kịp nối dài

Những bà mẹ đơn thân ở Hàn Quốc: Chọn sinh con là chọn bước ra khỏi lề thói xã hội?
