Bình yên không cần đi xa chỉ cần một nơi cho lòng được ngồi lại
Có những ngày, mọi thứ vẫn diễn ra đúng như lịch trình không có gì quá tệ, không có ai làm tổn thương ta.
Vậy mà vẫn thấy mệt. Không mệt về thể xác, mà mệt vì tâm trí cứ trôi tuột về những khoảng trống không gọi được tên.

Cảm giác như sống giữa dòng người nhưng chẳng chạm vào được ai, và cũng chẳng biết làm sao để chạm lại chính mình.
Trong những ngày như thế, người ta hay bảo: "Đi đâu đó cho khuây khỏa".
Nhưng chẳng phải ai cũng có thể xách balo lên và rời thành phố.
Và có lẽ, cũng không cần đi xa đến vậy.
Bởi đôi khi, chữa lành không nằm ở nơi ta đến, mà ở cách ta dừng lại với chính mình.
Tôi nhớ đến những ngôi chùa nhỏ giữa lòng đô thị nơi mà thời gian dường như chậm hơn nửa nhịp.
Không quá lộng lẫy, không mang vẻ trầm mặc uy nghi, nhưng có một điều rất lạ: chỉ cần bước qua cổng chùa, lòng người như được thở nhẹ đi một chút.
Khói nhang ở đó không chỉ là mùi hương nó là cách để người ta buông bỏ.
Chuông chùa ở đó không chỉ là âm thanh nó là lời nhắc rằng không có điều gì quá gấp gáp, kể cả nỗi buồn.
Và giữa nhịp sống náo nhiệt của phố người Hoa nơi những bảng hiệu Hán tự, bánh bao nóng hổi, tiếng rao buổi sớm và màu đỏ rực của lồng đèn ta học được cách bình yên giữa những điều đang chuyển động.
Không cần tắt điện thoại, không cần thiền hàng giờ, cũng không cần chạy trốn khỏi cuộc đời chỉ cần ngồi yên một lát, giữa một nơi không ai đòi ta phải giỏi hơn, đẹp hơn hay mạnh mẽ hơn.
Một nơi mà ta có thể thở ra, không gồng, không cố gắng và không cảm thấy có lỗi vì điều đó.
Bình yên, rốt cuộc, không phải đích đến. Nó là khoảnh khắc ta ngừng chạy. Và nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy quá tải, hãy nhớ: Không ai có quyền đòi bạn phải luôn ổn.
Nhưng bạn có quyền tìm lại mình dù chỉ trong một buổi chiều bình thường.
Bình luận 0

Tám chuyện
Trang nhật ký người mẹ để lại cho con trước khi ra đi ở tuổi 43 (Note in a journal from my mom who just passed at 43)

Bay về Sài Gòn qua Tân Sơn Nhất: Mọi người thấy sao?

Hàn Quốc tuyết rơi tháng 3, mình có chút nhớ nhà.

TOP 10 KỸ NĂNG KHÔNG LO THẤT NGHIỆP Ở HÀN QUỐC

Khi kẻ xấu không còn dùng súng mà dùng bàn phím – Lời cảnh tỉnh cho những "anh hùng bàn phím"

Khi lòng tốt khiến mình kiệt sức - Ranh giới giữa "cho đi" và "trách nhiệm" rất mong manh

[Soi Sao] Vì Sao Chồng Quốc Dân Của Hội Chị Em Gọi Tên Park Bo Gum Và Vì Sao Tình Yêu Của Gwan Sik Là Ước Mơ Của Bao Người?
![[Soi Sao] Vì Sao Chồng Quốc Dân Của Hội Chị Em Gọi Tên Park Bo Gum Và Vì Sao Tình Yêu Của Gwan Sik Là Ước Mơ Của Bao Người?](/upload/82de38e3f2b749eaafb80ba09035d356.webp?thumbnail)
Liệu Tổng Tài Yoo Yeon Seok Có "Giải Cứu" Kim Soo Hyun Giữa Lùm Xùm Truy Thuế 7 Tỉ Won?

Sự Ra Đi Của Wheesung: Bí Ẩn Sự Nghiệp Âm Nhạc Đằng Sau Nghệ Danh "Shin Jin-seo"

Khách du lịch Trung Quốc là tội phạm điển hình ở Jeju!

Homeplus: "Đường dài mới biết ngựa hay"

Bảo Vệ Làn Da Mùa Xuân Khi Ô Nhiễm Không Khí Và Bụi Mịn "Xâm Chiếm"

Đường pháp lệnh đẹp như Son Ye Jin – Biểu tượng của giàu sang, phú quý và phúc khí mà mọi phụ nữ đều mong ước

[HOT NHẤT WEIBO]: Jeon Ji Hyun giữ khoảng cách với Kim Soo Hyun suốt 12 năm? Cặp đôi "Vì sao đưa anh tới" vốn không mấy thân thiết?
![[HOT NHẤT WEIBO]: Jeon Ji Hyun giữ khoảng cách với Kim Soo Hyun suốt 12 năm? Cặp đôi "Vì sao đưa anh tới" vốn không mấy thân thiết?](/upload/22b668157a4e4132adc624572430231e.webp?thumbnail)
Nhan sắc tuổi 46 của vợ Won Bin khiến netizen trầm trồ: Chị thắng đời 100 - 0
