Bên cạnh bà, tôi học cách bình tĩnh

Mọi người thường hỏi vì sao tôi luôn bình tĩnh đến lạ.
Nhưng chỉ tôi biết, nếu không giữ được bình tĩnh, tôi cũng chẳng biết nên làm gì khác.
Bà tôi mắc Alzheimer vào đúng thời điểm tôi bước qua những ngày tốt nghiệp, chập chững bước ra khỏi cổng trường đại học.
Những căn bệnh trước đó đã để lại trên thân thể bà những vết tích nặng nề, khiến bà không còn có thể rời khỏi giường.
Và chỉ cần một năm thôi. Chỉ một năm, căn bệnh Alzheimer lặng lẽ gặm nhấm bà, nhanh như cơn gió lạnh cuối mùa.
Những cơn quên nhỏ vụn ban đầu như nhầm lẫn giữa buổi sáng và buổi tối, gọi sai tên một vài món ăn đã nhanh chóng trở thành những hố sâu trống rỗng trong trí nhớ.
Tôi còn nhớ có những ngày, đứng cạnh giường bà, tôi òa khóc như một đứa trẻ.
Khóc mãi. Khóc vì bà gọi tôi bằng những cái tên xa lạ. Khóc vì ánh mắt hiền hậu năm nào giờ đây chất đầy ngờ vực.
Khóc vì một phần ký ức của tôi phần có bà đang mờ dần.
Những ngày thiếu kiên nhẫn, tôi thậm chí chẳng biết phải nói gì.
Có những cuộc trò chuyện trở nên vô nghĩa, những câu hỏi lặp đi lặp lại đến mức tôi nghẹn lời.
Có những lần, tôi đã chọn cách trốn chạy: viện cớ bận rộn, viện cớ mệt mỏi, chỉ để tránh phải đối diện với ánh mắt trống rỗng ấy.
Nhưng rồi, hôm nay, tôi lại bắt một chuyến xe trở về.
Tôi nằm cạnh bà.
Bà chẳng còn nhớ tên tôi.
Không sao cả.
Bởi vì ánh mắt ấy, cái ánh mắt lấp lánh dù lạc lối, vẫn đang cố gắng chạm đến tôi, cố gắng níu lấy chút gì quen thuộc giữa thế giới đã tan vỡ.
Tôi đặt mái tóc dài của mình vào tay bà, để bà nghịch ngợm.
Tôi ngồi đó, bày ra những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện chẳng còn dính dáng gì đến thực tại.
Những mảnh ghép rời rạc mà bà vẫn lắng nghe, như thể tất cả vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi không mắc Alzheimer. Nhưng khi đứng cạnh bà, tôi hiểu ra: trí nhớ không phải lúc nào cũng nằm ở tên tuổi, hay ở những sự kiện.
Đôi khi, chỉ cần một ánh mắt. Một nụ cười. Một nhịp tay đan vào nhau. Thế là đủ để nhớ. Nếu bạn cũng có người thân mắc Alzheimer, đừng sợ hãi.
Đừng chỉ đếm số lần họ quên, mà hãy đếm số lần họ vẫn yêu thương, theo cách vụng về nhất. Đừng chỉ bám lấy ký ức đã mất, mà hãy cùng họ tạo ra những khoảnh khắc mới dù ngắn ngủi, dù mơ hồ.
Và hơn hết, đừng quên tự yêu thương bản thân mình, vì hành trình bên họ sẽ dài và nhiều giông bão. Ở cuối cùng, giữa mọi điều ta mất đi, vẫn còn lại tình yêu dù không gọi đúng tên.
Bình luận 1

Tám chuyện
Luyện thi đại học từ mẫu giáo: Thực trạng đáng báo động của nền giáo dục Hàn Quốc

Người trẻ Hàn Quốc kiệt sức trong văn hóa "làm việc tới chết"

Sức khỏe không chỉ nằm ở số lần bạn đi khám

Người Hàn đang “phát cuồng” vì 4 loại rau này!

Khi tuổi trẻ chỉ còn lại... 10.030 won một giờ

G-Dragon diện áo đỏ vàng sang Việt Nam: Màn chào sân cực tinh tế của “ông hoàng Kpop”

KakaoTalk ra mắt tính năng mới để "chống spoil" nè mấy bà

Căn - tin cũng chính là cách giữ chân nhân sự, bảo sao ai cũng mơ vào tập đoàn lớn của Hàn Quốc vì lý do này

Tò mò vì sao kim chi là món quốc dân nhưng vắng mặt trên mâm cúng Tết Hàn Quốc?

“Americano đá, thêm shot espresso”: Vì sao người Hàn Quốc cuồng cà phê lạnh?

Tranh cãi không hồi kết quanh những khu vực cấm trẻ em ở Hàn Quốc

Seoul kẹt cứng vì "cơn sốt marathon": Xu hướng sống khỏe đang gây tranh cãi nghiêm trọng

Khi nghề giáo ngày một "thất sủng" ở Hàn Quốc

Bi kịch của những cô dâu Việt ở Hàn khi hồi hương với “giấc mơ Hàn Quốc” vỡ vụn

"Dạy con từ thuở còn thơ" và áp lực giáo dục của Hàn Quốc
