Bạo lực không chỉ là một cái tát – nó là ký ức dai dẳng chẳng ai thấy
“Có những ngày tôi quên mất chuyện đó từng xảy ra. Nhưng cũng có những đêm, trong một khoảnh khắc chớp mắt, tôi lại thấy mình ngồi co rúm ở góc lớp – 18 tuổi, sợ hãi, không biết đã làm gì sai để bị ghét đến thế.”

Tôi từng là nạn nhân của bạo lực học đường. Không phải là kiểu “đánh nhau” rầm rộ như phim, mà là một chuỗi ngày dài bị lờ đi, bị cười nhạo, bị đổ lỗi, bị gọi là "kẻ lập dị", chỉ vì tôi không giống họ – không ồn ào, không biết "nhập hội", không giỏi các trò bắt chuyện vô nghĩa. Đôi khi ngôn từ có thể trở thành 1 lưỡi dao vô hình có thể đẩy người ta xuống vực thẳm
Cái đau nhất không phải là những câu châm chọc công khai, mà là ánh nhìn lạnh nhạt, là sự quay đi của cả những người tôi từng nghĩ là bạn.
Tôi trầm cảm suốt những năm đại học, ở độ tuổi được cho là đẹp nhất, năng động nhất của tuổi trẻ, tôi lại oằn mình chống chọi và từng có ý định dừng lại tất cả. Tôi không kể với ai, vì chẳng ai hỏi. Tôi vẫn đi học, vẫn cười cho đúng lúc, vẫn là đứa con “ngoan” ở nhà. Nhưng bên trong là một thế giới sụp đổ.
Phải mất 5 năm trị liệu, rất nhiều nước mắt và những ngày nằm yên không dậy nổi, tôi mới có thể sống tiếp một cách bình thường. Nhưng có những thứ không bao giờ lành hẳn. Tôi sợ đám đông. Sợ khi ai đó thì thầm trong lớp. Sợ những tiếng cười phía sau lưng mình. Sợ cả sự thân thiện thái quá, vì không biết khi nào nó sẽ đổi thành cay nghiệt.
Đây không còn là chuyện riêng của một ai hay một nơi nào đó
Không còn là chuyện riêng của một quốc gia, bạo lực học đường đang là vấn đề nhức nhối toàn cầu.
Tôi nhớ lần xem "The Glory" – một bộ phim Hàn Quốc nổi tiếng, không chỉ vì kịch bản hấp dẫn mà vì nó dựa trên vụ bạo hành học đường có thật vào năm 2006: một nữ sinh bị bạn học hành hạ suốt thời gian dài bằng cách dùng máy uốn tóc nóng chạm vào người, đánh đập, bắt quỳ hàng giờ liền.Nạn nhân bị tổn thương cả thể chất lẫn tinh thần, phải bỏ học và sống trong lo sợ suốt nhiều năm.
Cảnh phim đau lòng, nhưng càng đau hơn khi biết ngoài kia có hàng ngàn "Moon Dong-eun" đang tồn tại – sống với vết thương âm thầm không ai thấy.

Bạo lực không dừng lại khi ta rời ghế nhà trường
Khi lớn lên, tôi nhận ra: bạo lực không biến mất. Nó chỉ đổi hình dạng. Nó có thể là những lời đay nghiến nơi công sở, là những “trò đùa” phân biệt ngoại hình, là người sếp quát tháo trước mặt đồng nghiệp, là đồng nghiệp thao túng, cô lập, là cái cách người lớn dùng quyền lực để khiến người khác nhỏ bé hơn.
Trẻ em bị bắt nạt vì nói chậm. Người lớn bị bắt nạt vì im lặng. Không ai thoát khỏi được vòng xoáy ấy nếu xã hội vẫn xem đó là “bình thường”.
Viết ra để không ai phải chịu đựng một mình
Tôi không viết ra những điều này để kể khổ. Tôi viết, vì tôi tin ở đâu đó, có ai đó đang giống tôi – co mình lại, tin rằng nếu mình đủ ngoan thì người ta sẽ ngừng làm tổn thương mình. Không, bạn không cần phải chịu đựng. Không phải lỗi của bạn khi bị ghét, bị chối bỏ, bị bắt nạt. Đó là lựa chọn của người khác. Nhưng chọn im lặng hay lên tiếng, đó là quyền của bạn.
Tôi chọn viết. Viết để xoa dịu những ngày xưa trong tôi. Viết để không ai phải nghĩ rằng mình “yếu đuối” chỉ vì tổn thương. Viết để nhắc tôi nhớ: tôi đã sống sót. Và tôi tin là bạn, hay bất cứ trên thế giới này cũng sẽ vậy.
“Chấn thương tâm lý không biến mất. Nhưng ta học cách sống cùng nó, dịu dàng hơn, thấu cảm hơn. Không phải vì ta từng yếu đuối, mà vì ta đã mạnh mẽ quá nhiều.”
Bình luận 0

Tám chuyện
Chỉ ăn một nửa trong nhà hàng thì chỉ trả một nửa tiền?… "Cách tính tiền kỳ lạ của khách hàng"

Đến cả con trai nghị sĩ cũng vậy… “Cha mẹ không thể kiểm soát con cái, liệu con tôi cũng như thế?”

Chuyên Gia Tâm Lý Của Tôi Là Một Con Mèo

Đôi khi, chỉ cần có một chút thời gian ở một mình cũng cảm thấy thật tuyệt vời.

Tại sao tôi thích ăn một mình — Và tại sao đó không phải là lời kêu cứu

Từ Căng Thẳng Đến Thành Công: Ứng Dụng Nguyên Tắc Khắc Kỷ Để Phát Triển Trong Công Việc

Khám phá tác phẩm của Han Kang

Tiểu thuyết trinh thám Hàn Quốc Plant, Lady đạt thỏa thuận bản quyền toàn cầu trị giá hơn 1 tỷ won

Hồi ký về chăm sóc cây của Kim Keum-hee đạt thỏa thuận phát hành quốc tế

Từ tteokbokki đến nước sốt... "Hương vị lửa" bùng nổ như một từ khóa ẩm thực

Tai nạn xe hơi phá hủy thị lực của cô – và khơi nguồn một hành trình nghệ thuật mới

Một chiếc gọt bút chì có thể ý nghĩa thế nào đối với chủ nhân của nó?

Từ linh mục đến chủ quán ăn và phần canh kim chi giá 2 đô la

Bằng đại học ảnh hưởng đến mức lương và tiềm năng thu nhập trong tương lai như thế nào?!

CÁCH CƯ XỬ TỐT VÀ PHÉP LỊCH SỰ ĐÚNG MỰC QUAN TRỌNG TRONG VIỆC CHUẨN BỊ CHO THÀNH CÔNG TRONG CUỘC SỐNG
