Bạn cùng phòng người Hàn và 1001 điều không ai dạy trước
Mình từng nghĩ: “Chỉ cần mình gọn gàng, lịch sự, không ồn ào… thì sống chung với ai cũng ổn.”
Cho đến khi mình vào ở ký túc xá và gặp bạn cùng phòng người Hàn đầu tiên.

Bạn ấy lớn hơn mình một tuổi, sinh viên năm cuối, cao ráo, tóc thẳng, da trắng, luôn mặc hoodie màu trung tính và dùng nước hoa mùi cũng rất bình thường. Tụi mình chào nhau bằng vài câu xã giao quen thuộc, sau đó bạn đeo tai nghe, quay lưng lại và sẽ không nói gì thêm.
Ba ngày đầu, mình cứ tưởng bạn ấy ghét mình.
Không ai nói trước cho mình biết, sống chung với người Hàn không giống như trên phim truyền hình. Không có cảnh rủ nhau ăn gà rán nửa đêm hay cùng gội đầu tám chuyện trong phòng tắm ký túc. Chỉ có sự im lặng rất lễ phép, rất đúng mực và với mình lúc đó là rất căng thẳng.
Mình không biết có nên mở lời không. Có hôm xem YouTube bằng điện thoại (đã đeo tai nghe rồi), bạn vẫn nhắc: “Tắt đèn giúp nhé, hơi sáng.” Mình dùng dầu gội đầu Việt Nam mùi hơi ngọt, bạn không nói gì, nhưng hôm sau đổi toàn bộ sản phẩm sang loại không mùi.
Từ đó mình dần hiểu: không phải người Hàn nào cũng thân thiện, cởi mở theo kiểu mình quen. Họ lịch sự nhưng có khoảng cách. Họ hiền nhưng nếu bạn bị xem là “thiếu tinh tế” thì sẽ có nguy cơ bị báo lên quản lý chứ không được góp ý trực tiếp. Mình từng biết có bạn bị phản ánh chỉ vì... dùng máy sấy sau 10 giờ đêm.
Thế là mình bắt đầu học cách rón rén. Mở cửa nhẹ hết mức. Gập đồ không gây tiếng. Không cười lớn khi gọi video về nhà. Lúc bạn ấy đi tắm thì tranh thủ sạc đồ. Bạn ấy ngủ thì mình ra hành lang học bài. Hai đứa sống song song như hai đường thẳng — không cắt nhau cũng không va vào nhau.
Cho đến một hôm, mình bị cảm nặng, nằm bẹp cả ngày không ăn gì. Đến tối, có ai đó gõ gõ nhẹ vào đầu giường. Là bạn cùng phòng. Bạn nói:
“Tớ đặt cháo giao tới rồi. Không ăn thì uống nước ấm nha. Ở đây mà ốm là khổ lắm.”
Nói xong bạn quay đi luôn, vẫn không nhìn thẳng vào mình.
Lúc đó, mình mới nhận ra: người Hàn có cách quan tâm rất yên tĩnh. Không hỏi han nhiều, không ồn ào, nhưng nếu thấy bạn cần giúp thì họ sẽ giúp. Có khi chỉ là một tô cháo, một dòng nhắn dán trên gương: “Chúc thi tốt.”
Sống với người Hàn không dễ nhưng cũng không hẳn là khó. Chỉ là cần thời gian để hiểu nhau, để giải mã sự im lặng, và để người ta cảm thấy bạn là người đáng tin cậy.
Đó là người bạn Hàn đầu tiên của mình.
Còn các bạn thì sao? Có từng sống chung với người Hàn chưa? Chia sẻ cùng mình với nhé ^^
Bình luận 0

Tám chuyện
Ăn Mì Gói Bên Bờ Sông – Một Ký Ức Nhỏ Trong Những Ngày Du Học Ở Hàn Quốc

Bên cạnh bà, tôi học cách bình tĩnh

Lá cờ Việt ở Osaka

Hôm nay tôi đã bơi cùng sứa

Một thứ mà 3 trong số 10 người Hàn Quốc luôn chú ý trước lúc rời khỏi phòng khi đi du lịch

Tranh cãi về đạo đức nơi công cộng của Kim Na-young, liệu cộng động mạng quá khắt khe hay người nổi tiếng thiếu ý thức?

Nhà xác.

Tôi có thể nhớ lại cảm giác là một con người.

Ba niềm tin cốt lõi Phật giáo

Cuộc chơi quyền lực trong Tư Pháp

Các cô nương, xin hãy Tự Trọng!

Chấn động Seoul: Một cửa hàng vé số "nổ" phát ra 10 vé Lotto trúng giải hơn 4,2 tỷ won!

Dzui dẻ hông quạo: Một kịch bản chính trị "xu cà na"

Một cách làm thức uống mùa hè của Hàn đang gây bão SNS toàn cầu

Bình yên không cần đi xa chỉ cần một nơi cho lòng được ngồi lại
