Kim chi nha

Đã bao giờ bản thân có cảm giác mình là "người vô hình" giữa Seoul chưa?

1
hieukorean
2025.04.11 Thích 0 Lượt xem 139 Bình luận 11

Đêm qua, mình lại thức trắng. 3 giờ sáng giữa căn phòng trọ 8 pyeong ở Sinchon, tiếng điều hòa chạy đều đều, còn mình thì khóc. Cũng chẳng biết khóc vì điều gì nữa, chỉ là một cảm giác trống rỗng đến nghẹt thở. 

 

3 năm ở Seoul. 1095 ngày xa nhà. Và không biết bao nhiêu khoảnh khắc tự hỏi mình đang làm gì ở nơi này. 

 

Hôm trước lúc đi làm về, mình bắt gặp một gia đình người Hàn đang cùng nhau ăn tối qua khung cửa sổ căn nhà ven đường. Tiếng cười nói, ánh đèn vàng ấm, những cái chạm tay thân thuộc... Chỉ đứng nhìn một lúc thôi mà nước mắt mình đã chảy xuống. Lúc ấy mình mới nhận ra, mình đã quên mất cảm giác được chạm vào một bờ vai thân thương là như thế nào rồi. 

 

Các bạn biết không, ở Seoul này mình có bạn bè, có công việc, có những góc phố quen thuộc - nhưng kỳ lạ thay, mình vẫn cảm thấy mình là một "người vô hình". Đôi khi đi giữa biển người Myeongdong, có cảm giác như mình có thể biến mất ngay lập tức mà chẳng ai nhận ra. Cảm giác như mọi mối quan hệ đều nông cạn, như thể mình là một cái bóng chỉ lướt qua cuộc sống của những người xung quanh. 

 

 

mình vẫn cảm thấy mình là một "người vô hình" giữa đám động Myeongdong Đã có những đêm mình cố tình rẽ đường dài hơn để về nhà, chỉ để được nghe thêm vài phút tiếng Việt từ những quán ăn Việt Nam ở Wangsimni. Chỉ là nghe thôi, không cần nói chuyện với ai, chỉ để được nghe ngôn ngữ mẹ đẻ vang lên bên tai mà thấy lòng ấm lại. 

 

Có những hôm mình ngồi một mình trong quán cafe ở Hongdae, chăm chú dõi theo từng nhóm bạn, từng cặp đôi trò chuyện rôm rả, mà nghe lòng mình như có một cái hố sâu. Mình tự hỏi, phải chăng ở nơi đất khách quê người này, mình sẽ mãi chỉ là một người quan sát, không bao giờ thực sự thuộc về? 

 

Tối qua, mẹ gọi video hỏi: "Con ổn không?" Mình chỉ biết gật đầu, nở nụ cười: "Con ổn ạ." Làm sao mình có thể nói với mẹ rằng đôi khi con thấy cô đơn đến mức không thở nổi. Làm sao mình có thể thừa nhận rằng mình đang nhớ nhà đến đau lòng, khi mà bao nhiêu người vẫn đang ngưỡng mộ cuộc sống "sang chảnh" của mình ở Hàn Quốc. 

 

Mình chỉ muốn hỏi... có ai giống mình không? Có ai từng thấy mình là "người vô hình" giữa Seoul? Có ai từng cảm thấy cô đơn đến nghẹt thở dù xung quanh là cả một biển người? Xin lỗi vì đã viết dài dòng, nhưng viết ra được những điều này, mình đã thấy nhẹ lòng phần nào. 

 

#TâmSựCộngĐồng #NGườiViệtTạiHàn #SeoulLife

1
hieukorean
보유 포인트 : 0P
0P / 0P (0.0%)

Bình luận 11


Bài viết của bạn như thể lấy từ trang nhật ký của mình vậy. 4 năm ở Seoul, mình tưởng sẽ quen dần với cô đơn, nhưng không... nó chỉ âm thầm lớn lên từng ngày. Đêm qua, mình đi bộ dọc sông Hàn, nhìn những cặp đôi nắm tay nhau dưới ánh đèn và tự hỏi "Mình sẽ mãi là người đứng ngoài như thế này sao?". Đôi khi mình tự ôm mình, chỉ để cảm nhận được hơi ấm của một vòng tay...

Mình đã sống ở Seoul 5 năm và điều mình học được là: Nỗi cô đơn không bao giờ biến mất hoàn toàn khi ta sống xa quê hương. Nó luôn ở đó, chỉ là đôi khi ta tạm quên nó thôi. Mình còn nhớ có lần đi chợ Namdaemun, nghe thấy giọng Việt Nam của một bà cụ bán hàng rong, mình đã đứng đó cả tiếng chỉ để nghe tiếng nói ấy. Về nhà mình khóc cả đêm. Có những nỗi đau không thể chia sẻ với ai, kể cả người thân ở nhà - vì họ sẽ chỉ lo lắng thêm...

Chưa, chịu khó tham dự mấy hoạt động xa hội : thể thao, hội bình phim, đọc sách là vui hết ý, gặp gỡ thêm nhóm người NN ở HQ thì còn mở rộng thêm network...

Tôi là nam, 35 tuổi, đã 7 năm ở Seoul. Tưởng đàn ông k dễ khóc nhưng đọc bài viết của b, t bật khóc như một đứa trẻ. Những cảm xúc tôi cố chôn giấu bấy lâu nay bỗng trỗi dậy. Tôi cũng là một "người vô hình", dù có công việc ổn định, có nhà, có xe. Nhưng mỗi tối về nhà, căn hộ trống vắng ấy như nuốt chửng tôi vào sự cô độc

Mình đã sống ở Seoul 5 năm và điều mình học được là: Nỗi cô đơn không bao giờ biến mất hoàn toàn khi ta sống xa quê hương. Nó luôn ở đó, chỉ là đôi khi ta tạm quên nó thôi. Mình còn nhớ có lần đi chợ Namdaemun, nghe thấy giọng Việt Nam của một bà cụ bán hàng rong, mình đã đứng đó cả tiếng chỉ để nghe tiếng nói ấy. Về nhà mình khóc cả đêm. Có những nỗi đau không thể chia sẻ với ai, kể cả người thân ở nhà - vì họ sẽ chỉ lo lắng thêm...

Em hiểu chị. Em sang Seoul du học được 1 năm, nhưng đã có vô số lần muốn bỏ cuộc. Hôm trước em ngã bệnh, sốt 39 độ, phải một mình lết ra hiệu thuốc. Lúc đó em chỉ ước ao được nghe một câu "con ổn không?" bằng tiếng Việt từ mẹ, được bàn tay ai đó đặt lên trán... Em vẫn nghĩ đến ngày này qua ngày khác, tự nhủ mình phải mạnh mẽ, nhưng có những đêm em vẫn ôm gối khóc. Cảm ơn chị đã cho em biết em không đơn độc trong cảm giác này...

Chị ơi... em đang khóc nức nở đọc bài của chị. Em tưởng chỉ có mình em thấy vậy thôi. Em làm nail ở Gangnam, ngày nào cũng tiếp xúc với bao người, cười nói với khách, nhưng về đến phòng là em sụp đổ. Đã bao lần em tự hỏi mình đang ở đây để làm gì? Để kiếm tiền? Để chứng minh bản thân? Mà đánh đổi là nỗi cô đơn như thế này sao? Mỗi lần video call với gia đình, em cũng chỉ biết nói "con ổn"... Hôm nay, đọc được bài của chị, em thấy mình không còn một mình nữa...

5 năm Seoul, tôi tưởng mình đã quen với cảm giác "vô hình" này rồi. Nhưng đọc bài của bạn, tôi mới nhận ra mình vẫn chưa bao giờ chấp nhận nó. Tôi nhớ có lần đi xe buýt, một bà cụ người Hàn ngã vào tôi, sau đó bà ấy xin lỗi và hỏi tôi có phải người Trung Quốc không. Khi tôi trả lời tôi là người Việt Nam, bà ấy chỉ "à" một tiếng rồi quay đi. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình thật vô nghĩa, như thể danh tính, quê hương, và con người tôi chẳng có giá trị gì ở nơi đây...

Bạn à, mình đọc bài này mà tim như thắt lại. 6 năm ở Seoul, mình vẫn chưa quen với cảm giác "lạc lõng" này. Đặc biệt những ngày lễ Tết, nhìn người ta sum vầy mà mình chỉ có thể gọi video về nhà. Mình vẫn nhớ như in cái Tết đầu tiên xa nhà, mình đã tự nấu một nồi bánh chưng nhỏ, rồi ngồi ăn một mình trong căn phòng trọ lạnh lẽo, vừa ăn vừa khóc. Đến giờ mỗi lần nhớ lại, mình vẫn thấy xót xa. Cảm ơn bạn vì đã can đảm chia sẻ điều mà nhiều người chúng ta đều cảm thấy nhưng không dám nói ra...

Chị ơi... em là du học sinh mới sang được 6 tháng. Em cứ tưởng chỉ mình em yếu đuối, chỉ mình em không chịu nổi. Mỗi ngày em đều phải giả vờ mạnh mẽ, vui vẻ trên mạng xã hội để gia đình yên tâm. Nhưng thực tế, em đã khóc nhiều đến nỗi không còn nước mắt. Em tự hỏi liệu quyết định sang Hàn có đúng không? Giờ đọc bài của chị và các comment, em mới biết đây là cảm giác chung của nhiều người. Em không biết nên vui hay buồn nữa...

Bạn ơi... Mình như thấy chính mình trong từng dòng tâm sự của bạn. 4 năm ở Seoul, mình đã cố gắng hòa nhập bằng mọi cách - học tiếng Hàn giỏi, ăn mặc như người bản xứ, thậm chí còn cố gắng xây dựng các mối quan hệ... Nhưng cuối cùng, vẫn có một bức tường vô hình mà mình không thể vượt qua. Mỗi lần về đến căn phòng trọ, đóng cửa lại, mình vẫn là cô gái Việt Nam đơn độc giữa Seoul. Có những đêm mình nằm mơ thấy mình đang ở nhà, ngửi thấy mùi cơm mẹ nấu, nghe tiếng ba xem TV... rồi tỉnh dậy, nhận ra đó chỉ là giấc mơ, lòng trống rỗng đến tê dại. Mình tự hỏi: "Khi nào thì mình mới thật sự thuộc về nơi này?" Hay là mình sẽ mãi chỉ là "người vô hình"...
/upload/bf44f8d0ab2947378ce264d6bd29e873.webp

Tám chuyện

10 quy tắc bất thành văn dành cho người nước ngoài muốn làm việc tại Hàn Quốc

+1
1
hsiao
Lượt xem 738
Thích 1
2025.03.19
10 quy tắc bất thành văn dành cho người nước ngoài muốn làm việc tại Hàn Quốc

Làm gì khi đi date với người Hàn Quốc?

+2
1
hsiao
Lượt xem 590
Thích 1
2025.03.19
Làm gì khi đi date với người Hàn Quốc?

Bạn Đã Sẵn Sàng Nắm Lấy “Mỏ Vàng” 2025?

+1
1
hsiao
Lượt xem 708
Thích 1
2025.03.19
Bạn Đã Sẵn Sàng Nắm Lấy “Mỏ Vàng” 2025?

Trang nhật ký người mẹ để lại cho con trước khi ra đi ở tuổi 43 (Note in a journal from my mom who just passed at 43)

M
Ocap
Lượt xem 632
Thích 0
2025.03.18
Trang nhật ký người mẹ để lại cho con trước khi ra đi ở tuổi 43 (Note in a journal from my mom who just passed at 43)

Bay về Sài Gòn qua Tân Sơn Nhất: Mọi người thấy sao?

M
Ocap
Lượt xem 582
Thích 0
2025.03.18
Bay về Sài Gòn qua Tân Sơn Nhất: Mọi người thấy sao?

Hàn Quốc tuyết rơi tháng 3, mình có chút nhớ nhà.

+1
1
nhy.11
Lượt xem 708
Thích 2
2025.03.18
Hàn Quốc tuyết rơi tháng 3, mình có chút nhớ nhà.

TOP 10 KỸ NĂNG KHÔNG LO THẤT NGHIỆP Ở HÀN QUỐC

+1
1
hsiao
Lượt xem 711
Thích 0
2025.03.18
TOP 10 KỸ NĂNG KHÔNG LO THẤT NGHIỆP Ở HÀN QUỐC

Khi kẻ xấu không còn dùng súng mà dùng bàn phím – Lời cảnh tỉnh cho những "anh hùng bàn phím"

1
anhnt6
Lượt xem 563
Thích 0
2025.03.17
Khi kẻ xấu không còn dùng súng mà dùng bàn phím – Lời cảnh tỉnh cho những "anh hùng bàn phím"

Khi lòng tốt khiến mình kiệt sức - Ranh giới giữa "cho đi" và "trách nhiệm" rất mong manh

1
bngoc_022
Lượt xem 732
Thích 0
2025.03.17
Khi lòng tốt khiến mình kiệt sức - Ranh giới giữa "cho đi" và "trách nhiệm" rất mong manh

[Soi Sao] Vì Sao Chồng Quốc Dân Của Hội Chị Em Gọi Tên Park Bo Gum Và Vì Sao Tình Yêu Của Gwan Sik Là Ước Mơ Của Bao Người?

1
bngoc_022
Lượt xem 741
Thích 0
2025.03.17
[Soi Sao] Vì Sao Chồng Quốc Dân Của Hội Chị Em Gọi Tên Park Bo Gum Và Vì Sao Tình Yêu Của Gwan Sik Là Ước Mơ Của Bao Người?

Liệu Tổng Tài Yoo Yeon Seok Có "Giải Cứu" Kim Soo Hyun Giữa Lùm Xùm Truy Thuế 7 Tỉ Won?

1
bngoc_022
Lượt xem 790
Thích 0
2025.03.17
Liệu Tổng Tài Yoo Yeon Seok Có "Giải Cứu" Kim Soo Hyun Giữa Lùm Xùm Truy Thuế 7 Tỉ Won?

Sự Ra Đi Của Wheesung: Bí Ẩn Sự Nghiệp Âm Nhạc Đằng Sau Nghệ Danh "Shin Jin-seo"

1
bngoc_022
Lượt xem 666
Thích 0
2025.03.17
Sự Ra Đi Của Wheesung: Bí Ẩn Sự Nghiệp Âm Nhạc Đằng Sau Nghệ Danh "Shin Jin-seo"

Khách du lịch Trung Quốc là tội phạm điển hình ở Jeju!

1
hsiao
Lượt xem 591
Thích 1
2025.03.16
Khách du lịch Trung Quốc là tội phạm điển hình ở Jeju!

Homeplus: "Đường dài mới biết ngựa hay"

1
hsiao
Lượt xem 582
Thích 1
2025.03.16
Homeplus: "Đường dài mới biết ngựa hay"

Bảo Vệ Làn Da Mùa Xuân Khi Ô Nhiễm Không Khí Và Bụi Mịn "Xâm Chiếm"

1
bngoc_022
Lượt xem 621
Thích 0
2025.03.16
Bảo Vệ Làn Da Mùa Xuân Khi Ô Nhiễm Không Khí Và Bụi Mịn "Xâm Chiếm"
6 7 8 9 10