Đã bao giờ bản thân có cảm giác mình là "người vô hình" giữa Seoul chưa?
Đêm qua, mình lại thức trắng. 3 giờ sáng giữa căn phòng trọ 8 pyeong ở Sinchon, tiếng điều hòa chạy đều đều, còn mình thì khóc. Cũng chẳng biết khóc vì điều gì nữa, chỉ là một cảm giác trống rỗng đến nghẹt thở.
3 năm ở Seoul. 1095 ngày xa nhà. Và không biết bao nhiêu khoảnh khắc tự hỏi mình đang làm gì ở nơi này.
Hôm trước lúc đi làm về, mình bắt gặp một gia đình người Hàn đang cùng nhau ăn tối qua khung cửa sổ căn nhà ven đường. Tiếng cười nói, ánh đèn vàng ấm, những cái chạm tay thân thuộc... Chỉ đứng nhìn một lúc thôi mà nước mắt mình đã chảy xuống. Lúc ấy mình mới nhận ra, mình đã quên mất cảm giác được chạm vào một bờ vai thân thương là như thế nào rồi.
Các bạn biết không, ở Seoul này mình có bạn bè, có công việc, có những góc phố quen thuộc - nhưng kỳ lạ thay, mình vẫn cảm thấy mình là một "người vô hình". Đôi khi đi giữa biển người Myeongdong, có cảm giác như mình có thể biến mất ngay lập tức mà chẳng ai nhận ra. Cảm giác như mọi mối quan hệ đều nông cạn, như thể mình là một cái bóng chỉ lướt qua cuộc sống của những người xung quanh.
mình vẫn cảm thấy mình là một "người vô hình" giữa đám động Myeongdong Đã có những đêm mình cố tình rẽ đường dài hơn để về nhà, chỉ để được nghe thêm vài phút tiếng Việt từ những quán ăn Việt Nam ở Wangsimni. Chỉ là nghe thôi, không cần nói chuyện với ai, chỉ để được nghe ngôn ngữ mẹ đẻ vang lên bên tai mà thấy lòng ấm lại.
Có những hôm mình ngồi một mình trong quán cafe ở Hongdae, chăm chú dõi theo từng nhóm bạn, từng cặp đôi trò chuyện rôm rả, mà nghe lòng mình như có một cái hố sâu. Mình tự hỏi, phải chăng ở nơi đất khách quê người này, mình sẽ mãi chỉ là một người quan sát, không bao giờ thực sự thuộc về?
Tối qua, mẹ gọi video hỏi: "Con ổn không?" Mình chỉ biết gật đầu, nở nụ cười: "Con ổn ạ." Làm sao mình có thể nói với mẹ rằng đôi khi con thấy cô đơn đến mức không thở nổi. Làm sao mình có thể thừa nhận rằng mình đang nhớ nhà đến đau lòng, khi mà bao nhiêu người vẫn đang ngưỡng mộ cuộc sống "sang chảnh" của mình ở Hàn Quốc.
Mình chỉ muốn hỏi... có ai giống mình không? Có ai từng thấy mình là "người vô hình" giữa Seoul? Có ai từng cảm thấy cô đơn đến nghẹt thở dù xung quanh là cả một biển người? Xin lỗi vì đã viết dài dòng, nhưng viết ra được những điều này, mình đã thấy nhẹ lòng phần nào.
#TâmSựCộngĐồng #NGườiViệtTạiHàn #SeoulLife
Bình luận 11

Tám chuyện
Sự Ra Đi Của Wheesung: Bí Ẩn Sự Nghiệp Âm Nhạc Đằng Sau Nghệ Danh "Shin Jin-seo"

Khách du lịch Trung Quốc là tội phạm điển hình ở Jeju!

Homeplus: "Đường dài mới biết ngựa hay"

Bảo Vệ Làn Da Mùa Xuân Khi Ô Nhiễm Không Khí Và Bụi Mịn "Xâm Chiếm"

Đường pháp lệnh đẹp như Son Ye Jin – Biểu tượng của giàu sang, phú quý và phúc khí mà mọi phụ nữ đều mong ước

[HOT NHẤT WEIBO]: Jeon Ji Hyun giữ khoảng cách với Kim Soo Hyun suốt 12 năm? Cặp đôi "Vì sao đưa anh tới" vốn không mấy thân thiết?
![[HOT NHẤT WEIBO]: Jeon Ji Hyun giữ khoảng cách với Kim Soo Hyun suốt 12 năm? Cặp đôi "Vì sao đưa anh tới" vốn không mấy thân thiết?](/upload/22b668157a4e4132adc624572430231e.webp?thumbnail)
Nhan sắc tuổi 46 của vợ Won Bin khiến netizen trầm trồ: Chị thắng đời 100 - 0

[Soi Phim] FLOW: VÌ SAO CUỘC ĐỜI KHÔNG ÂM SẮC CỦA MỘT CHÚ MÈO LẠI ĐOẠT GIẢI OSCAR ?
![[Soi Phim] FLOW: VÌ SAO CUỘC ĐỜI KHÔNG ÂM SẮC CỦA MỘT CHÚ MÈO LẠI ĐOẠT GIẢI OSCAR ?](/upload/d3928c299f0e455688dbe8b53e665de7.webp?thumbnail)
Bánh ngọt siêu nhỏ - Trào lưu mới gây sốt tại Hàn Quốc
Những phẩm chất đáng học hỏi từ người Hàn Quốc

"Người của công lý" sẽ ra sao nếu Kim Soo-Huyn cũng chọn giải pháp như Kim Sae-ron?

The Museum of Korea Emigration History / Bảo tàng Lịch sử Di cư Hàn Quốc

LIỆU CÓ LẬT KÈO VỤ KIM SO HUYN VÀ KIM SAE RON??

[Soi Phim] "Khi cuộc đời đưa bạn quả quýt" - những thước phim ẩn dụ đẹp đến đau lòng và đầy dư vị cuộc đời
![[Soi Phim] "Khi cuộc đời đưa bạn quả quýt" - những thước phim ẩn dụ đẹp đến đau lòng và đầy dư vị cuộc đời](/upload/c53e642341124ca5b74f7f5ddc5fb6ea.webp?thumbnail)
Có phải thanh niên Hàn Quốc đang ngày càng sợ kết hôn và sinh con?
