Truyện "Cội Nguồn Của Sự Sống" [ 1 ]
1
Ocap
2024.11.15
Thích 0
Lượt xem185
Bình luận 0
*** Giới thiệu ***
“Cội nguồn của cuộc sống” là một câu chuyện thuộc tác phẩm “Nhật Ký Kẻ Sát Nhân: Và Những Câu Chuyện Khác” của Kim Young Ha tiếp tục khai thác chủ đề về bạo lực qua câu chuyện Seojin gặp lại người bạn thời thơ ấu và vượt quá giới hạn, để rồi phát hiện cô ấy đang bị chồng bạo hành. Khi Seojin tự hỏi liệu mình có nên rời xa cuộc sống của cô hay không thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi điện đầy nước mắt và bức màn bí mật được vén lên với nhiều điều anh không thể ngờ tới...
Đừng bỏ lỡ tác phẩm kịch tính và cuốn hút này trên Kim Chi Nha!
* Lưu ý : Tựa đề gốc của tác phẩm là “The origin of Life”.
CUỘC NGUỒN CỦA SỰ SỐNG
[ 1 ]
Mỗi khi Seojin gặp khó khăn trong cuộc sống, anh lại khao khát trở về nguồn cội. Trở về nơi anh từng rời đi, nơi mà mọi người thường gọi là “quê hương.” Trở về nơi mọi người biết anh là ai. Nhưng dù nghĩ đến bao nhiêu lần, anh cũng không chắc nơi đó ở đâu. Anh đã sống cuộc đời phiêu bạt, khi còn trẻ, anh cùng bố mẹ chuyển đi khắp đất nước, và khi lớn lên, anh chưa bao giờ gắn bó với một nơi nào đủ lâu. Điều đó cũng tương tự với con người; anh không có mối quan hệ nào đủ sâu đậm theo thời gian. Ngày xưa, anh từng xem một bộ phim trong đó nhân vật chính gào lên, “Tôi muốn trở về!” Nhưng Seojin không đồng cảm, mà chỉ thấy ganh tị. Có một nơi để trở về dường như là một thành tựu quý giá mà anh không bao giờ có thể sở hữu, dù có cố gắng đến đâu, điều đó thật sự bất công.
“Lẽ ra chúng ta không nên gặp nhau,” Ina nói.
Ina có khả năng nói về hạnh phúc như thể đang nói về sự hối tiếc. Cô ấy dường như không thể tin vào hạnh phúc, điều này khiến Seojin bối rối.
Cô thường ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp và nói, “Lẽ ra chúng ta không nên đến đây.”
Khi anh hỏi lý do, cô ấy trả lời, “Vì nó khiến quá khứ trở nên đau lòng hơn nhiều.”
Đối với người luôn lo lắng về các mối liên kết như Seojin, sự mâu thuẫn giữa giọng điệu hối tiếc và biểu cảm hạnh phúc của cô lại càng ngọt ngào.
Đôi lúc, chỉ để thưởng thức vị ngọt đó, anh hỏi, “Em có hối hận khi gặp anh không?” ngay cả khi anh đã đoán được câu trả lời của cô.
Ina lướt ngón tay dọc theo vành ly bia của mình và nói, “Có. Nếu em không gặp anh, em sẽ không nhận ra cuộc sống đẹp đến thế nào. Và em nghĩ rằng sống như mọi người là cách duy nhất để tồn tại. Em sẽ chịu đựng, và sau khi chịu đựng, em sẽ đơn giản là chết đi.”
Seojin nắm lấy tay Ina. “Anh không hối hận,” anh nói. “Mọi chuyện xảy ra trước khi gặp em khiến anh nhớ về một giấc mơ gần đây. Em biết đấy, dù mơ gì đi nữa, sáng dậy em vẫn thức giấc ở nơi em đã nằm trước đó.”
“Anh ước gì có thể nhìn nhận mọi thứ như em, Em là nơi anh bắt đầu.”
“Ý anh là gì?” cô hỏi.
“Không quan trọng đâu. Nhưng đó là điều anh luôn tìm kiếm.”
Họ đã từng là bạn cùng lớp năm lớp năm. Cả hai đều chuyển đến trường cùng một ngày. Họ cùng lên chuyến xe buýt trường dành cho con cái sĩ quan quân đội và chào nhau theo cách quen thuộc của những đứa trẻ quân nhân.
“Ba mình là phó trưởng phòng hậu cần.”
“Ba mình là phó trưởng phòng tác chiến.”
Cả hai ông bố đều có quân hàm tương tự nhau, đều là trung tá.
Chiếc xe buýt chạy qua những cánh đồng lúa và nông trại, rồi dừng lại ở khu nhà ở của quân đội. Khi Ina thản nhiên nói “Hẹn gặp lại anh ngày mai” trước khi bước vào nhà, Seojin cảm thấy tim mình bồi hồi lần đầu tiên. Cảm giác như có ai đó đang đánh thức trái tim anh lên.
Ở trường, họ ít nói chuyện với nhau, vì các cô bé chơi với nhau và các cậu bé chơi với nhau. Nhưng khi trở về khu nhà ở của gia đình quân nhân, họ thường gặp nhau và nói chuyện về vài cuốn sách họ đã đọc. Cả hai đều sở hữu bộ sưu tập tiểu sử của những nhân vật nổi tiếng, đều xuất bản bởi một nhà xuất bản. Và vì trong thế giới nhỏ bé ấy, người lớn mà họ tiếp xúc chủ yếu là bố mẹ và thầy cô, họ bắt đầu nhập vai những nhân vật phương Tây vào trò chơi giả tưởng của mình. Không giống Seojin, người bị cuốn hút vào những nhân vật nông dân chinh phục thế giới như Napoleon, Ina thích hóa thân vào những nhân vật nổi tiếng về khoa học và y học, như Marie Curie và Florence Nightingale.
Ina nói, “Napoleon đã giết quá nhiều người.”
Seojin không đồng tình với quan điểm của Ina và đáp, “Nếu Curie không sinh ra, thì bom nguyên tử sẽ không tồn tại.”
“Nếu một người giết quá nhiều người, có lẽ ông ta được tôn sùng như một người vĩ đại.”
“Anh thích Mozart, anh ấy là một thiên tài.”
“Anh nghĩ Beethoven thật phi thường. Ý anh là, ông ấy mất thính giác nhưng vẫn vượt qua được.”
Đó là một cuộc trò chuyện trẻ con, nhưng Seojin thích từng phút giây ấy. Anh tưởng tượng về một tương lai xa khi mình trở nên nổi tiếng và cảm thấy hân hoan với ý nghĩ rằng nếu điều đó xảy ra, Ina sẽ tự hào về anh. Nhưng Seojin giữ tất cả những điều này cho riêng mình. Mùa xuân nhanh chóng trôi qua thành mùa hè, và mùa hè chuyển dần sang thu. Vào mùa thu, trong khu nhà bắt đầu rộ lên tin đồn về việc thăng chức và chuyển công tác. Trong số tất cả các phó trưởng phòng tác chiến, cha của Ina là người đầu tiên được thăng cấp lên đại tá và được bổ nhiệm vào bộ chỉ huy quân đội. Cha của Seojin không được thăng chức mà thay vào đó được chuyển đến biên giới.
Ngày gia đình Ina chuyển đi, Seojin tặng cô món quà chia tay, một chiếc tàu chiến Tây Ban Nha mô hình mà anh đã mất hơn một tháng để lắp ráp. Việc ghép từng chi tiết nhỏ của con tàu thật không dễ dàng. Nhìn kỹ hơn, trên tàu có những mái chèo, khẩu pháo dễ thương, thậm chí một thuỷ thủ mô hình đứng trên cột buồm, tay cầm kính viễn vọng.
“Anh có nhớ chiếc thuyền anh tặng em không?” Ina nói. “Em vẫn giữ nó.”
Hai mươi năm sau, họ tình cờ gặp lại nhau bên một hồ nước gần khu căn hộ mới của thị trấn.
Seojin đang chạy bộ, còn Ina ngồi trên ghế đọc tạp chí. Khi thấy anh, Ina vui mừng nhắc đến chiếc tàu chiến Tây Ban Nha. Cô nói, “Chồng em từng hỏi về chiếc thuyền đó.”
“Em đã nói gì?”
“Em nói em nhận nó làm quà hồi nhỏ, nhưng chỉ nhớ có vậy.”
“Bố mẹ em có khỏe không?”
“Bố em nghỉ hưu với cấp bậc trung tướng, nhưng đột ngột qua đời trong giấc ngủ. Chính thức là do nhồi máu cơ tim, nhưng thực ra là tự tử. Điều đó thực sự là cú sốc lớn với mẹ em — bà mất không lâu sau đó.”
Seojin hiện sở hữu một công ty cung cấp thiết bị y tế nhỏ, còn Ina thì đã thôi việc dạy tiếng Anh hợp đồng tại một trường trung học. Chồng cô làm trong ngành tài chính, và họ đã quyết định không có con.
Một ngày khi họ ở bên nhau tại một nhà trọ, Seojin phát hiện những vết bầm trên cơ thể Ina. Cô đã ngừng giảng dạy khi số lần bị đánh tăng lên, nên việc cô vắng mặt ở trường ngày càng nhiều. Những vết bầm ấy dường như đang nói với Seojin: Có thể anh nghĩ người phụ nữ này là của anh, nhưng sự thật thì khác. Tôi có thể đánh cô ta, lấy đi công việc của cô ta, thậm chí hủy hoại cả cuộc đời cô ta nếu tôi muốn, vì tôi là người chồng hợp pháp của cô ta.
Mỗi lần Seojin nhìn thấy những dấu hiệu bị bạo hành mới, anh lại nổi điên với chồng của Ina và nói những điều như, “Thằng điên khốn kiếp đó, tôi sẽ giết hắn.” Và mỗi lần, Ina lại nói, “Lẽ ra chúng ta không nên gặp nhau. Thì mọi chuyện sẽ vẫn như cũ...”
Cô nói như thể Seojin chính là người phải chịu trách nhiệm cho những trận đòn và nỗi nhục nhã sau đó. Cứ như thể cô hối hận vì đã gặp anh — không phải vì cuộc hôn nhân của cô mà vì gặp anh — điều này càng khiến Seojin tức giận hơn.
Anh đã nhiều lần đề nghị cô ly hôn và bắt đầu lại cuộc sống mới cùng anh, nhưng Ina chỉ phẩy tay từ chối và nói, “Anh nghĩ ly hôn là trò trẻ con à?”
Cô nói, “Em thường nghĩ rằng mình sẽ chết nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này. Có lần anh ấy bật bếp gas và cố đè đầu em vào đó. Có một lần khác, anh ấy đá vào bụng tôi khiến em bay xa ba thước. Đôi khi, em ước mọi thứ sẽ kết thúc hết.”
Trong cơn thất vọng, Seojin đưa ra đủ mọi lời khuyên, từ việc đi khám sức khỏe đến báo cảnh sát hoặc tìm đến tư vấn. Nhưng Ina chỉ nhìn anh với vẻ chán chường và bỏ qua lời khuyên.
Cô nói, “Thôi đi. Những giây phút này là lúc em có thể thở một cách tự do, vậy tại sao anh lại làm mọi chuyện thêm rối? Dù chỉ là trong chốc lát, ở bên anh khiến em hạnh phúc. Chúng ta không thể cứ như thế này mãi sao?”
“Làm sao anh có thể đứng yên khi người anh yêu bị đánh đập mỗi ngày?”
Ina nhìn thẳng vào mắt anh. “Có một sự khác biệt lớn giữa điều anh nghĩ mình có thể làm và điều anh thực sự có thể làm. Hầu hết mọi người đều như thế. Bây giờ, có lẽ anh cảm thấy mình sẽ làm bất cứ điều gì vì tôi. Tất nhiên, em biết anh thực sự có ý đó. Nhưng không có gì chứng tỏ anh sẽ hành động chỉ vì anh thực sự muốn.”
Seojin chợt nhận ra rằng Ina đã từng trải qua những khoảnh khắc như vậy trong quá khứ, và đó chỉ là một trong vô số khoảnh khắc trong tương lai của cô. Tại sao Ina, trong một cuộc hôn nhân đầy rắc rối, lại chỉ dựa vào mình anh? Những người đàn ông trước đây đã từng hứa hẹn với cô, rồi cuối cùng bỏ mặc cô trong những thời khắc quyết định.
Dù Ina là điểm khởi đầu mà Seojin trở về, Seojin có thực sự là nơi trú ngụ trong hành trình khó khăn của cô ấy không? Không giống như nơi trú ngụ mà người ta rơi nước mắt cảm tạ, Seojin khao khát trở thành duy nhất đối với Ina. Nhưng anh không chắc làm sao để trở thành người đó.
Mỗi ngày, Seojin bắt đầu buổi sáng bằng một cuộc chạy bộ trong công viên quanh hồ. Những cây non còn ít bóng mát, nhưng nơi này rất lý tưởng để chạy. Một vòng quanh hồ tương đương với hai dặm rưỡi, và Seojin luôn chạy hai vòng thật nhanh. Một ngày nọ, khi anh đang thoăn thoắt chạy vòng quanh, một người đàn ông bất ngờ lao ra từ rặng cây, và Seojin không thể tránh kịp nên ngã nhào. Khi người đàn ông tiến đến, Seojin nghĩ rằng anh ta sẽ đỡ mình lên và xin lỗi. Nhưng thay vào đó, anh ta chỉ nhìn anh và cười nhạt.
Sau khi nhìn Seojin tự đứng dậy, người đàn ông nói, “Tình huống này cần tôi xin lỗi à?”
Seojin không ngờ câu trả lời như vậy, và anh chỉ thấy mình nói, “Không sao, không cần đâu.”
Chẳng nói thêm lời nào, người đàn ông mặc bộ đồ thể thao với logo lớn của Adidas trên lưng chạy biến đi theo hướng ngược lại.
Sau khi người đàn ông khuất bóng, Seojin đứng yên và suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Gã đó thậm chí không hề cố giảm tốc độ và đã lao vào anh như một tiền vệ đang ôm bóng chạy nước rút. Nếu kẻ lạ mặt không va phải Seojin, quán tính sẽ khiến hắn chạy thẳng xuống hồ. Bất kể anh nghĩ theo cách nào, khả năng duy nhất là người đàn ông cố ý tấn công anh. Seojin kiểm tra xem mình có bị cướp gì không, nhưng anh chẳng mang theo gì giá trị.
“Tình huống này có cần xin lỗi không nhỉ?” Cái cách mà kẻ tấn công lạnh lùng thốt ra câu hỏi này khiến nạn nhân bối rối càng khiến Seojin bực bội và cảnh giác hơn. Cú va chạm làm toàn thân anh kêu răng rắc, từ cổ xuống eo nhức nhối.
Từ hôm đó, Seojin bắt đầu nhìn thấy người đàn ông ở khắp nơi. Anh thấy hắn ngồi trên ghế sofa ở ngân hàng, hay trên đường đến nơi làm việc. Tất nhiên, lần này hắn mặc vest, không phải đồ tập. Người đàn ông đó không né tránh ánh mắt anh, mỗi khi chạm mắt, hắn nở nụ cười nham hiểm, câu “Tình huống này có cần xin lỗi không nhỉ?” cứ vang vọng trong đầu Seojin. Rồi một ngày, anh nhận ra người đó có thể là chồng của Ina.
Một lần, khi đang tiếp đón các quan chức bệnh viện tại quán bar, người đàn ông bước vào căn phòng riêng và nói, “Đây không phải là phòng của chúng ta sao?”
Hắn liếc nhanh về phía Seojin, rồi rời đi. Seojin dù đang say nhưng bật lên và đuổi theo hắn ra ngoài. Người đàn ông đang bước lên bậc thang tầng một, quay lại nhìn anh.
“Cái gì vậy ?”
Seojin cảm thấy hơi sợ, vì nếu ở vị trí này chỉ cần một cú đá cũng đủ khiến Seojin té lăn xuống cầu thang.
“Tôi hỏi anh là cái gì vậy” Người đàn ông hỏi lại, ánh mắt sắc lạnh.
Seojin không còn lựa chọn nào ngoài phải đối mặt. Anh nói, “Tại sao anh theo dõi tôi? Anh là ai?”
“Anh mắc nợ tôi đấy” Người đàn ông trả lời
“Cái gì? Anh nợ tôi”
“Không, anh mới chính là người nợi tôi rất nhiều.”
“Tôi chả hiểu anh đang nói cái gì!!”
Anh ta nghiến răng nói, “Anh đang tán tỉnh vợ người khác mà vẫn không hiểu ra sao?”
Seojin nhớ lại lời nói của người đàn ông từ lần gặp đầu tiên, và giờ đây anh nhớ lại lời nói của anh ta “Tình huống này cần xin lỗi từ tôi sao?”
Nhưng Seojin cố gắng kiềm chế, “Tôi nghĩ anh nhầm người rồi.”
“Tôi đoán cô ấy chưa từng kể với anh về công việc của tôi. Anh không biết tôi là loại người gì đâu.”
Anh ta chỉ hai ngón tay vào mắt mình. Nó như thể ngón tay anh ta là một con dao sắc bén.
“Tôi phải rất giỏi trong việc tìm đúng người. Nó cũng giống như khi tôi cho người ta vay tiền, và khi tôi đuổi theo bọn lừa đảo
không chịu trả nợ.”
Vậy là người chồng mà Ina nói làm việc trong ngành tài chính thực ra là một kẻ cho vay nặng lãi. Seojin chưa bao giờ vay tiền từ những người như vậy, nhưng biết danh tiếng đáng sợ của họ.
Anh ta để ý đến đôi tay nhỏ nhưng chắc nịch của người đàn ông. Từ bậc thang thấp hơn nơi anh đứng, anh ta ngang tầm mắt với những nắm đấm ấy. Một hình xăm trên cổ tay người đàn ông chạy dài lên cánh tay.
Seojin chỉ lặp lại, “Anh nhầm người rồi,” và từ từ bước lùi xuống bậc thang và quay về nhóm của mình. Người đàn ông không đuổi theo.
Đêm đó Seojin khó mà chợp mắt. Anh cảm giác người đàn ông này có thể xông vào cuộc sống của mình bất cứ lúc nào và phá hủy nó. Khi nghĩ về lãi kép cao đang tăng lên từng ngày trên khoản nợ mà người đàn ông đó cho rằng anh đang gánh, tóc gáy anh ta dựng đứng. Làm sao để trả được một khoản nợ cảm xúc hay tình cảm ? Có khoản tiền mặt nào tương đương không? Anh không biết.
Từ ngày đó, Seojin tránh các cuộc gọi của Ina. Anh ta nói rằng mình bận và hầu như không nhắn lại khi cô ấy liên lạc; anh ta bắt đầu nghi ngờ rằng người đàn ông trong trang phục Adidas đang sử dụng công nghệ giám sát tinh vi để chặn cuộc gọi và tin nhắn của mình. Có thể khó trả được khoản nợ mà anh ta nói, nhưng Seojin không muốn chìm sâu hơn vào nợ nần kiểu như vậy. Nỗi sợ chồng của Ina vượt qua mong muốn gặp lại cô. Người đàn ông trong bộ đồ Adidas sẽ biết rằng Seojin đã suy nghĩ về hành vi của mình và tránh gặp cô, và có thể sẽ tha thứ cho anh ta. Ban đầu Ina bối rối trước sự thay đổi của Seojin, nhưng cô dần dần chấp nhận chia tay. Dù Ina cam chịu, cô không che giấu sự thất vọng khi anh ta đột ngột tắt điện thoại. Anh cảm thấy tội lỗi trong những khoảnh khắc đó. Đôi khi Ina gửi cho anh tin nhắn lúc đêm muộn, ám chỉ sự bạo lực kinh khủng của chồng cô:
“Một đêm ác mộng nữa. Nhưng em phải vượt qua. Thật buồn khi nghĩ rằng không có ai để dựa vào, nhưng em có thể làm gì đây?
Em đã chọn cuộc sống này. Em sẽ không làm phiền anh. Anh không cần phải trả lời, chỉ cần đừng xóa tin nhắn của em. Tôi thấy mạnh mẽ hơn khi biết rằng mình có thể nói sự thật với ai đó.”
Anh bắt đầu có thói quen quan sát xung quanh bất cứ khi nào đi đâu. Anh thậm chí ngừng chạy bộ vào buổi sáng sớm, vì mỗi khi chạy, anh lại thấy tim mình đập thình thịch khi nghĩ rằng người đàn ông trong bộ đồ Adidas có thể lao vào anh bất cứ lúc nào.
May mắn thay, điều đó vẫn chưa xảy ra. Có vẻ như anh ta biết rằng anh không còn gặp Ina nữa.
Cuối cùng, những cuộc gọi thưa thớt của Ina cũng dừng hẳn. Anh bắt đầu lo lắng. Cô ấy có bị đánh đến nỗi phải vào viện không, hay điều gì tồi tệ hơn đã xảy ra? Anh lo lắng đến nỗi môi trở nên khô và nứt nẻ, nhưng anh không muốn là người liên lạc trước.
Với tất cả những gì anh biết, Ina có thể đã vượt qua được anh. Cô ấy sẽ hồi phục; cô ấy là một người mạnh mẽ, anh tự nhủ mỗi đêm trong khi uống rượu whiskey hoặc brandy trước khi đi ngủ.
Đến một ngày nọ, đột nhiên Ina liên lạc với anh vào khoảng ba giờ sáng. Tin nhắn, khác với những tin nhắn thường lệ của cô ấy, ngắn gọn: “Anh có thể đến không?”
Anh cảm thấy lo lắng, nhưng như thường lệ, anh không trả lời. Thay vào đó, anh chờ đợi và uống thêm hai ly whiskey nữa, uống thẳng. Điện thoại của anh im lặng như thể chưa từng nhận được tin nhắn. Có phải rượu đã làm suy yếu sự tự chủ thông thường của anh không? Anh không thể chờ thêm nữa và gọi cho cô, và khi cô trả lời, cô lặp lại một cách mệt mỏi, “Anh có thể đến không?”
Anh hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Em xin lỗi. Em không còn ai khác để dựa vào. Giúp em — đây là lần cuối cùng em nhờ anh. Sau lần này em sẽ không làm phiền anh nữa.”
“Em ở đâu?”
Cô nói địa chỉ cho anh.
“Đó không phải là địa chỉ nhà em sao?”
“Phải, em đang ở nhà.”
“Chồng em thì sao?”
“Không sao đâu. Anh chỉ cần đến đây. Em cần giúp đỡ, gấp.” Cô lặp lại, “Đây là lần cuối cùng em nhờ anh.”
Seojin lái xe và chạy nhanh đến căn hộ của Ina. Trước khi anh kịp nhấn chuông, cửa trước đã mở.
Tóc Ina rối tung và khuôn mặt sưng lên như thể vừa bị đánh. Cô nói, “Anh thật sự đã đến.”
Ngôi nhà là một mớ hỗn độn. Anh nhìn thấy vết máu trên sàn và đoán được chuyện gì đã xảy ra: anh đã bước vào loại hiện trường tội phạm mà anh chỉ thấy trên tin tức. Một người vợ bị bạo hành đã mất kiểm soát và giết chồng mình, rồi kéo người tình của cô ấy vào chuyện này.
Anh hỏi, “Chồng em đâu rồi?”
… (Còn tiếp)
Văn hóa
Cơn sốt show hẹn hò tại Hàn : Sao người Hàn mê mệt nhìn thiên hạ hẹn hò trên Tivi???
N
1
Ocap
Lượt xem
5
Thích 0
2024.12.03
“Harbin” dự kiến sẽ là "bom tấn" của điện ảnh Hàn mùa giáng sinh 2024
1
Ocap
Lượt xem
8
Thích 0
2024.12.02
Tiểu thuyết "Thanh âm của kẻ câm'" [ 2 ]
1
Ocap
Lượt xem
23
Thích 0
2024.11.26
Tiểu thuyết "Thanh âm của kẻ câm" [1]
1
Ocap
Lượt xem
38
Thích 0
2024.11.26
Lễ hội Văn hóa Nhật Bản 2024 tại Bucheon
1
Ocap
Lượt xem
47
Thích 0
2024.11.25
“Seounhada” – Cảm Giác Tổn Thương Không Nói Ra Nhưng Luôn Tồn Tại trong Văn Hóa Hàn Quốc
1
Ocap
Lượt xem
47
Thích 0
2024.11.18
Truyện "Cội Nguồn Của Sự Sống" [ 2 - Phần cuối ]
1
Ocap
Lượt xem
92
Thích 0
2024.11.15
Truyện "Cội Nguồn Của Sự Sống" [ 1 ]
1
Ocap
Lượt xem
185
Thích 0
2024.11.15
Truyện "Ký Ức Kẻ Sát Nhân" [ 7 - Phần cuối ]
1
Ocap
Lượt xem
73
Thích 0
2024.11.13
Truyện "Nhật Ký Kẻ Sát Nhân" [ 6 ]
1
Ocap
Lượt xem
65
Thích 0
2024.11.13
Truyện "Nhật Ký Kẻ Sát Nhân" [ 5 ]
1
Ocap
Lượt xem
73
Thích 0
2024.11.13
Trải nghiệm trang phục truyền thống Hanbok (miễn phí)
1
Ocap
Lượt xem
97
Thích 0
2024.11.12
Lớp Học Làm Nến
1
Ocap
Lượt xem
104
Thích 0
2024.11.12
Truyện "Nhật Ký Kẻ Sát Nhân" [ 4 ]
1
Ocap
Lượt xem
66
Thích 0
2024.11.12
Truyện "Nhật Ký Kẻ Sát Nhân" [ 3 ]
1
Ocap
Lượt xem
68
Thích 0
2024.11.12
Bình luận